Logo
Trang chủ
Chương 9

Chương 9

Đọc to

THỜI KHÔNG ĐẢO LỘN CHAP 9

--------------------------------------------------------------------------

Xe đỗ trước cửa quán đã thấy lớp nó tụ tập đầy đủ đứng đông nghịt.. Chưa thấy người đâu nhưng cái giọng của con Trinh béo oang oang.. 

-2 đứa chúng mày tranh thủ trốn vào chỗ nào tối để mần nhau à mà đang dẫn đoàn lại mất tích, đi đầu tiên xong đến cuối cùng luôn.. 

Linh như bị nói trúng tim đen, liền đỏ ửng mặt ấp úng, dù ngại nhưng vẫn cố để cãi lại.. 

-Linh tinh, bọn tao đi có việc.. 

-Việc gì.. 

-Thì việc.. việc.. 

Biết em đang ngại, nó liền lên tiếng giải nguy..

-Đi rút tiền chứ đi đâu.. Đây này.. 

Nói rồi nó mở khóa, chìa ra trước mặt đám bạn như để chứng minh rằng lời nó nói là đúng.. Mấy đứa kia cũng ậm ừ gật gù như tin lời nói của nó, chỉ có thằng Hoàng là phá đám..

-Đừng có mà điêu, tiền này tao thấy nãy chị chủ quán mang vào đưa cho mày nhé.. Chúng nó đi sơ múi nhau đấy, đừng có tin.. 

Ví dụ bây giờ mà có cái nắp cống nào ở đây, nó sẽ dùng hết sức mình để nâng lên, sau đó thì dí đầu thằng súc vật này xuống đó cho chừa cái tội ton hớt.. Định lên tiếng phân trần thì bỗng có tiếng nói đằng sau.. 

-Gì mà đứng đông thế?

Nó quay lại thấy anh Hùng bước ra, mồm vẫn phì phèo điếu thuốc như cái bát nhang, dáng đi khệnh khạng hết sức.. 

Lũ bạn thấy xăm trổ thì cũng im bặt, đứng né sang một bên.. Chỉ có mình nó là tiến lên, hất hàm.. 

-Ông đếm xem đã đủ 40 mạng chưa?

Bỗng chốc anh Hùng cầm lấy điếu thuốc đang hút dở, sau đó thì dí vào mồm nó, mắt híp lại cười không thấy tổ quốc đâu.. 

-Hê hê, thượng đế, hôm nay em trai của anh chính là thượng đế của quán, mời các thượng đế vào trong ạ.. 

Nó cũng rít lấy rít để điếu thuốc, gì chứ 3 số ngoại cơ mà, hơi khét nhưng thơm ngon bổ dưỡng.. Dính tí nước bọt cũng không phải là vấn đề cho lắm, bú cái đã tính sau.. Nhả một khói dài, nó hắng giọng..

-Lần sau là phải trải thảm đỏ để đón thượng đế nghe rõ chưa, lần này trừ 9 điểm thanh lịch.. Lần sau nhớ rút kinh nghiệm nhé..

-Mẹ thằng chó, mày cứ hát xong đi tí tao xử mày sau..

-Ai đau, bỏ em ra, ngã bây giờ.. Em xin lỗi.. Em lỡ lời..

Anh Hùng cay quá mà kẹp cổ nó để trêu, bọn ở lớp cũng cười ầm cả lên trước cảnh tượng trên.. Đang định đi lên thì bỗng nó thấy 1 đoàn gồm 5 6 cái xe kẹp 3 đỗ phịch đằng sau, quay ra thì bất ngờ, oan gia ngõ hẹp rồi.. 

Thằng Hiếu thấy nó, mặt đang cười tươi bỗng sững sờ vài giây rồi ánh mắt trở nên tóe lửa.. Có vẻ như mấy vết thương ở mồm vẫn chưa khỏi hẳn, đóng vẩy thâm xì.. Thấy vậy, nó bắt đầu khiêu khích.. 

-Ô đông vui quá nhể, họp lớp à?

-Mày làm gì ở đây?

-Bố đi hát, làm sao?

-Loại mày biết hát à, ca như con chó rống bày đặt đi hát.. Rẻ rách bày đặt đú đởn.. 

Nó không nói gì, chỉ cười khinh khỉnh, sau đó thì giơ tay lên chỉ vào cái mồm, ra hiệu.

-Mồm vẫn chưa lành đâu, cẩn thận lại đi chơi xa.. 

-Mày.. 

Thằng Hiếu sần sật định tiến đến chỗ nó, Linh nãy giờ đứng cạnh nó như hiểu ra điều gì đó, liền quay sang giữ chặt lấy tay, lắc đầu ra hiệu.. Nó hiểu em đang lo lắng và không muốn nó gây sự ở đây, bèn gật đầu rồi quay sang nói với thằng Hiếu.

-Ê, hôm nay đình chiến nhé..

-Sao, nay không đi theo đàn nên mày sợ à?

-Đây là quán nhà tao, tao đứng yên ở đây, thách cả nhà mày dám bước lên 1 bước đấy.. Gớm, làm như ăn thịt người dễ lắm.. Hôm nay tao bận, nên đình chiến.. Mày hát phòng mày, tao hát phòng tao, hát chán thanh toán đi về.. Còn thích thì cho tao cái hẹn hoặc lên trên cổng trường c3, bất cứ lúc nào tao cũng tiếp được mày.. 

-Tao không thích, tao thích ở luôn đây đấy…

-Thế thì vào đây, bố mày lại sợ quá cơ.. 

Thằng Hiếu định lao vào sau khi trông thấy thái độ khiêu khích của nó, nhưng bỗng có người đi ra, sau đó thì kéo thằng Hiếu lại.. 

Là em, Mai Anh, em đang giữ lấy tay thằng Hiếu, lẩm bẩm nói cái gì đó mà nó không nghe rõ, nhưng sau khi thấy em, mặt thằng Hiếu đã giãn ra, hất hàm về phía nó.. 

-May cho mày là người yêu tao xin cho mày, không thì ngày này năm sau là ngày giỗ của mày đấy?

Nghe 3 chữ “Người yêu tao”, kèm theo thái độ im lặng của Mai Anh như hưởng ứng lời thằng Hiếu nói là đúng, nó như phát điên lên.. Cảm giác lúc đó giống như là cơn ghen đang cháy ngùn ngụt trong người.. Nó không thể tin rằng em đã yêu thằng tiểu nhân này, em sẽ bị thằng chó đó hại đời mất.. 

-Mày dám không? Lên mẹ mày đi.. - Nó gằn giọng.. 

Nó đẩy tay Linh ra, cơn giận lúc này đã lên đến đỉnh điểm, có lẽ chỉ cần thằng Hiếu nhích lên 1 tí, là nó sẽ lao vào ngay.. Anh Hùng ở ngay sau, chắc chắn sẽ bảo vệ nó bởi vì có mấy anh em lớn lên từ bé với nhau, không bênh nhau thì bênh người ngoài à.. 

Không khí lúc đó cực kì ngột ngạt, chỉ cần 1 trong 2 bên có người hắt xì cái là có thể sẽ lao vào nhau lập tức, và một vụ hỗn chiến sẽ xảy ra.. 

Thế nhưng bỗng nhiên có một cơn mưa rơi xuống, gột rửa đi lửa giận trong lòng của nó.. Cơn mưa ấy không rơi từ trên bầu trời đen kịt đầy sao kia, mà xuất phát từ chính Mai Anh, cô gái nó đã yêu đến từng hơi thở năm 17 tuổi.. 

-Nam, nghe Mai, đưa các bạn lên trên kia hát đi.. Được không?

Câu nói và ánh mắt đó bỗng nhiên như một tiếng chuông đưa nó về những mảnh kí ức xưa cũ.. Hình ảnh của buổi họp lớp hôm ấy hiện về trước mặt, Mai Anh với vết sẹo trên đuôi mắt đang giàn giụa, còn thằng Hiếu lúc này lại biến thành chồng của em, hèn hạ trốn sau cửa kính ô tô.. Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, trong đó là cả bầu trời buồn tủi, bất lực..

“Nam, nghe em, dừng lại đi”

Bỗng chốc mắt nó nhòe đi những hình ảnh trước mặt, một cơn gió mùa thu thổi nhẹ mang theo mùi hoa sữa thoang thoảng đâu đây, nhẹ lướt qua đôi mắt đỏ ngầu chứa đựng đủ sóng gió cuộc đời.. 

Nó quay đi ngay sau đó, chỉ kịp ra hiệu cho lũ bạn cùng lớp.. 

-Lên phòng thôi mọi người.. 

Anh Hùng đi theo nó, rồi khoác vai thủ thỉ.. 

-Thằng này lớn rồi này, như trước là lao vào băm bổ rồi ấy nhỉ, hôm nay lại chùn thế? Biết nghĩ rồi à?

-Anh hâm à, quán xá anh còn làm ăn, muốn đánh thì đi chỗ khác chứ.. 

Anh Hùng cười hài lòng với câu trả lời của nó, sau khi đưa cả lớp nó lên phòng ổn định xong thì kéo nó ra ngoài, đưa nó đi tham quan một vòng quán.. 

Nói chung là quán anh mở có chung vốn với mấy anh em khác nên quy mô khá là to, gồm 5 tầng, mỗi tầng 5 phòng hát theo như giới thiệu.. Nhưng nó đếm đi đếm lại thì tầng nào cũng có tận 8 phòng, thấy thắc mắc của nó, anh Hùng đưa nó vào mấy phòng ở cuối hành lang, rồi chỉ vào đó.. 

-Phòng này là phòng để giao phối.. 

-Phòng dành cho lợn à mà giao phối?

Thấy nụ cười nham hiểm của anh Hùng, nó cũng dần hiểu ra phòng này có mục đích gì.. Nhưng vẫn giả bộ ngu ngơ, để xem bản thân có đoán đúng không..

-Thì là khách vào hát, gọi nhân viên toàn của quán mình.. Xong nếu thích thì đưa vào đây quất luôn.. Mình tính tiền phòng, cứ 1 tiếng là 200, còn giá chúng nó đi với khách như nào thì tự giao kèo với nhau, mình không liên quan.. 

-Đm phòng này mà 200, ông cắn đéo gì cắn sâu thế? Rồi thằng nào thừa tiền mới vào đây.. 

-Mày dốt, đang say mồi thì có con thú nào chịu bỏ qua đâu.. Với cả mày xem, đm bồn tắm giường chiếu thơm phức như thế này, 200 là còn rẻ đấy.. 

-Thế rồi lỡ bị bớ thì anh tính sao?

-Ô tao nói đây là phòng nhân viên, bọn nhân viên tự làm kèo với khách, tao chả liên quan.. Bớ thì cứ nói hát hò mến nhau, đưa nhau đi quất thôi.. Mà giờ người ta cũng chả rảnh mà bắt đâu.. Làm luật hết rồi.. 

Nó gật gù trước câu chuyện của anh Hùng.. Vốn định nhắc nhở bởi trong tương lai, quán sẽ bị đập 1 trận ra trò, khiến anh phải trốn nã 1 thời gian dài, trước khi lạc sang Lào và làm ăn ở đó.. Nhưng chợt nhớ đến những quy tắc về xuyên không.. Nó lại thở dài mà im lặng.. 

Đang bốc phét linh tinh về mấy việc trong xóm thì bỗng anh Hùng có điện thoại, ấn nghe ừ à vài câu xong mặt cũng trở nên nghiêm trọng.. 

-Có chuyện gì đấy anh

-À có tí việc quán cần xử lý, mày lên phòng đi anh xuống tầng giải quyết việc..

-Có việc gì à mà mặt trông chiến thế, để em xuống cùng xem nào.. 

-À khách khứa không đàng hoàng thôi ý mà.. Vào mà quẩy cùng với bạn đi..

-Thôi giờ nghe âm thanh lớn nhức đầu lắm, xuống kia làm chén trà cho tỉnh táo, xong tí thì lên sau.. 

Nói rồi anh Hùng bấm thang máy xuống dưới sảnh lễ tân, nó cũng lẽo đẽo đi theo sau hóng hớt.. Ra đến bàn tiếp khách, nó thấy một thanh niên tóc dài, ăn mặc lịch sự áo trắng quần bò đóng thùng đang ngồi đó với bộ dạng lấm lét.. Nhìn thanh niên này quen lắm, nhưng nó không nhớ đã gặp ở đâu.. 

-Ừ em zai, em tên gì nhỉ để anh tiện xưng hô.. 

-Dạ em tên Thành.. 

-Ừ thế bạn bè bỏ về hết à hay như thế nào?

Chưa kịp để thanh niên trả lời, một thằng cu cùng quán đã lên tiếng trước.. 

-Anh này đi cùng nhóm 6 người, gọi 6 bạn nhân viên xong hát hò từ 2h chiều đến giờ.. Một lúc sau thì các bạn anh ấy cứ lần lượt ra về nhưng không báo trả nhân viên.. Xong mấy con bé thấy lạ gọi bọn em lên thì chỉ thấy anh này đang ngủ, còn lại về hết rồi ạ.. 

Anh Hùng gật gù rồi giơ tay ra hiệu, thằng cu nhân viên cũng hiểu ý, chạy ra quầy cầm lại một tờ bill.. Anh Hùng vẫn giữ thái độ ôn hòa, trước mắt không hỏi về việc tiền nong, mà chỉ hỏi thăm thanh niên ấy vài câu lịch sự.. Còn bảo nhân viên làm cho một cốc trà chanh để giúp khách giải rượu, tỉnh báo.. 

-Ừ thế giờ bill của em hết 5630k, anh nghe nói hôm nay sinh nhật em đúng không? Vậy quán tặng sinh nhật em 10% nhé, anh ra bill 5 triệu tròn.. Em thanh toán giúp anh nhé.. 

Thanh niên ngẩng lên nhìn anh Hùng rồi nhìn tờ bill trước mặt với ánh mắt đăm chiêu.. Lúc này nó mới nhớ ra đã từng gặp thanh niên này rồi.. Hồi nó còn làm ở công ty truyền thông, có lần anh Tùng dẫn nó đi chém chế, thi đấu cùng team của thanh niên này.. Nghe nói lúc ấy đang làm chủ 1 công ty sự kiện khá có tiếng ở Hà Nội. Anh em chỉ giao lưu kèo cọt xong đi ăn nhậu có một lần nhưng nó nhớ rất rõ bởi vì ông Thành này cùng quê, lại được mọi người khen rằng có bộ óc siêu đỉnh và cực kì giỏi trong lĩnh vực truyền thông.. Thế nên mới ngoài 30 mà đã có một cơ ngơi đồ sộ.. 

-Dạ anh ơi, hiện tại em không mang nhiều tiền như thế, mấy đứa kia là bạn em, lúc gọi mấy bạn nhân viên thì tiền em mang theo đã bo cho mấy bạn hết, lũ bạn em kêu sẽ thanh toán tiền hát.. Nên giờ ở đây em không còn đồng nào..

Anh Thành thở dài rồi phân trần, nó nghe xong mà cũng tức thay, bạn bè kéo nhau đi ăn đi chơi đều phải có trách nhiệm trong đó.. Đằng này không chỉ hứa suông mà còn chơi kiểu trốn biệt tăm về trước thì quả thật lộn cái bàn.. 

-Ừ anh hiểu, nhưng mà tiền bill thì vẫn phải thanh toán em ạ, hay giờ em gọi bạn bè, người nhà mang tiền lên thanh toán nhanh giúp anh nhé.. 

-Anh ơi bạn bè thì em chỉ có mấy đứa vừa mới đi cùng đó, còn gia đình thì khó lắm anh ạ, bố mẹ em biết như thế này thì 1 đồng cũng không bỏ ra cho em đâu.. Hay em để lại cái xe máy ở đây, rồi mai em quay lại lấy sau được không ạ.. 

Anh Hùng ngó ra cửa, theo lời chỉ trỏ của anh Thành ra ngoài bãi đỗ rồi cũng gật gù như vẻ đồng ý.. Bỗng nhiên nó cất tiếng..

-Anh tên Thành, nhà ở ngoài TT CS đúng không ạ?

-Vâng đúng rồi anh ạ.. 

-Anh đang học đại học năm cuối trường KHXH&NV ngoài Nguyễn Trãi đúng không?

-Vâng đúng rồi, sao anh biết ạ.. 

Anh Thành tròn mắt ngạc nhiên nhìn nó, có lẽ khó hiểu vì trước mặt vốn là người lạ nhưng lại biết rõ về bản thân mình.. Nó chỉ nở nụ cười hiền từ, sau đó thì cầm bill lên ngắm nghía.. 

-Anh cứ về đi, bill này em sẽ trả cho anh, sau rồi trả lại em là được.. Chứ giờ nhà anh cách đây chục km, để xe lại thì anh đi bằng gì về, tiền cũng không có mà đi taxi.. 

-Ơ mà.. 

-Gì đấy cái thằng này.. 

3 cặp mắt tính thêm thằng cu nhân viên đều tròn xoe ra nhìn nó khó hiểu.. Nhưng để giải thích thì trước mắt nó chả biết phải nói thế nào.. Nó có phải là bồ tát đâu mà làm người tốt ra tay cứu nhân độ thế, chỉ là nó biết người trước mặt trong tương lai sẽ trở thành một người thành công như thế nào.. Vì vậy cái chìa tay giúp đỡ này đôi khi sẽ trở thành bàn đạp xây dựng một mối quan hệ tốt, có khi sẽ giúp ích được cho nó trong tương lai.. 

-Anh cứ về đi, em hỏi thông tin đều chính xác thì anh lo gì nữa.. Với cả, em thấy anh là người tử tế, chắc chắn sẽ không vì vài triệu này mà bỏ đi nhân cách của mình đâu, đúng không?.. 

-Nhưng mà mình có quen bạn đâu, sao bạn lại giúp mình?

-Trước lạ sau quen, anh có thể lấy số điện thoại của em, sau đó thì về nhà thu xếp trả em sau cũng được.. Thôi giờ muộn rồi, anh cứ về đi.. 

-Nhưng.. 

-Đi đi, cứ về đi không sao đâu.. 

Nói rồi nó đứng dậy cầm lấy tờ bill trên bàn, quay sang chỗ anh Hùng rồi mở túi đeo, đếm đủ 5 triệu đưa cho thằng cu nhân viên.. 

-Tiền đây nhé, bill này xong anh xé đi nha.. 

Thằng cu nhân viên vẫn đang hóng hớt, thấy nó đưa tiền tạm thời chưa dám cầm, chỉ đến khi nó nói lại lần 2 thì mới ú ớ dạ vâng.. Còn anh Hùng từ nãy vẫn chỉ ngồi cười rồi quan sát nó.. Không nói thêm bất kì câu nào cả.. 

-Anh cứ về đi, rồi sau có thì gửi em cũng được nhé.. 

-Cảm ơn bạn, bạn tốt quá, à cho mình số điện thoại được không? Mình sẽ thu xếp trả bạn trong ngày mai..

-Vâng, số em đây, mà em còn ít tuổi thôi, em tên Nam, kém anh tận 4 tuổi.. Rất vui được làm quen và kết bạn với anh..

-À ừ, vậy anh cảm ơn nhé Nam

-Rồi, anh cứ về đi nhé, anh đi cẩn thận ạ.. 

Nó bắt tay với anh Thành chào hỏi, sau đó thì trở lại bàn uống nước, rót một chén nước chè đưa lên nhấm nháp, phong thái như một ông cụ non.. 

-Sao mày tin người thế?

-Anh không hiểu được đâu, chuyện gì chả có cái giá của nó.. 

-Thằng ấy đầy tiền, nó có nhiều cách để xử lý chuyện này, ví dụ như là để lại con SH kia ở đây, xin quán thêm 1tr lấy tiền taxi về thay vì phải cầu cứu sự giúp đỡ của một người lạ như mày.. Nói chung là giờ không còn gì để đảm bảo, nó sẽ sủi mất tăm thôi.. 

-Không đâu anh, rồi hắn sẽ trả lại em tiền thôi.. Bản chất con người hắn em thấy tử tế, không phải dạng ăn quỵt đâu.. 

Anh Hùng cười khà khà, sau đó quay vào trong bàn lễ tân mà gọi to.. 

-Huy mang lại tiền bill vừa nãy ra đây cho anh.. 

Thằng cu nhân viên dạ vâng, lúc sau thì đem lại đống tiền mà nó vừa đưa, anh Hùng cầm rồi vứt lên bàn, hất hàm.. 

-Anh với mày cá, nếu như thằng đó quay lại trả tiền cho mày thì tiền bill này anh cho không.. Còn nếu không quay lại thì tiền này anh cầm, mày mất thêm 1 buổi ăn nhậu hát hò tự chi 100% với anh em xóm, chơi không?

Nó nghe lời dụ dỗ của anh Hùng thì bỗng nở một nụ cười đắc thắng, gì chứ nói về bet thì chả có kèo nào là nó từ chối, chỉ cần cược chấp hợp lí thì chả có ngại gì mà không khô máu.. Huống chi kèo này nó nắm chắc đến 80% cơ hội thắng.. 

-Nhớ cái mồm, đừng có nuốt lời.. 

-Gớm, ông kễnh yên tâm, ở đây có camera ghi lại hết rồi.. Lúc ấy thua thì đừng có mà khóc lóc van xin nhé, để tao gọi cho thằng Hưng để nó chứng kiến.. 

Nó cười khà khà rồi gật gù bấm thang máy để lên phòng hát.. Nãy giờ ngồi đó cũng tỉnh táo đầu óc, giờ lên không lũ bạn nó không thấy đâu lại hỏi han vớ vẩn mất công giải thích.. 

Vừa đi đến cửa phòng thì nó gặp Ngọc, thấy thế cũng chào hỏi xã giao cho có lệ.. 

-Ê đi đâu đấy?

-À đi lên chỗ mấy anh quen biết ý mà.. 

Nó gật đầu rồi cũng vào phòng, bên trong thì lộm nhộm hò hét inh ỏi, thấy nó, Quân béo đã liền chạy ra bá vai bá cổ, mặt mũi thì đỏ như gấc, hơi thở thơm nồng mùi bia thối hoắc.. 

-Bạn hiền ơi, bạn trốn đi đâu đấy, vào đây quẩy cùng anh em nào..

-Đmm bỏ tay ra, mồm thối thế cút đi chỗ khác.. 

Dù nói vậy nhưng nó cũng tham gia vào một lát cho hòa đồng vui vẻ.. Kiểu cảm giác tỉnh táo sau trận rượu mà bú thêm vài cốc bia lạnh phải gọi là hết nước chấm.. 

Linh thấy nó, liền chạy ra kéo tay lôi vào, vừa ngồi xuống đã ghé sát tai rồi hỏi dồn dập..

-Lại vừa đi đâu đấy, mãi không thấy đâu cả ý..

-À ngồi dưới tầng 1 với ông anh chủ quán ý mà..

-Hâm, thế mà không bảo người ta, cứ tưởng lại xích mích gì với mấy thằng kia, lo chết.. 

Em cắn nhẹ vào vành tai khiến nó nhăn nhó.. Nhưng vì mùi hương của bông hoa Quỳnh chớm nở này vốn là một liều thuốc chữa lành vết thương nên cảm giác đau dần được chữa lành.. Sẵn có men rượu trong người, phòng thì tối chỉ có ánh đèn chớp lóe liên hồi nên nó cũng bạo dạn.. Kéo em vào xong đặt lên môi một nụ hôn nhẹ, vừa nhanh để không ai trông thấy, vừa đủ cảm nhận được vị ngọt của tình yêu này..

-Làm gì đấy, chúng nó thấy kìa.. 

-Thích không?

-Chả thích, ngại lắm.. 

Mồm thì nói vậy thôi chứ mặt đúng kiểu đang trúng 3 nháy lô, thỏ thẻ cho có lệ chứ ở một mình chẳng khác gì con thú xổng chuồng.. Ngại với chả ngùng, toàn làm màu thôi.. 

Nó ngồi nhìn một lượt, Anh Thư thì đã về từ lúc liên hoan bởi có việc gia đình nó không tiện hỏi, nhưng căng mắt ra chẳng thấy Mai Anh đâu.. Ánh đèn dù lập lòe nhưng mắt nó của năm 18 tuổi vốn tinh hơn cú vọ, đúng là Mai Anh không có trong phòng, thấy vậy nó liền kéo thằng Quân béo ra ngoài rồi hỏi.. 

-Mai đâu, về rồi à?

-Không, Mai nó vẫn lên phòng lúc nãy mà.. Xong nó với cái Ngọc đi đâu ý.. 

-Ngọc nó ở trong phòng kia mà, mày say à?

Nó không đợi thằng Quân trả lời, liền mở cửa bước vào phòng và tiến đến chỗ Ngọc đang ngồi, vỗ vai rồi ghé sát tai hỏi.. 

-Mai về rồi à Ngọc?

-Không, Mai đã về đâu..

-Thế đâu rồi, không thấy trong phòng nhỉ.. 

-À tớ với Mai đi lên phòng bạn của Mai chơi, xong Mai ở trên đó còn tớ thì về phòng.. 

-Bạn nào?

-À cái đám mà đến sau mình ấy, xong rồi còn cãi nhau với cậu ấy.. 

Nó nghe vậy thì trong đầu xuất hiện một linh cảm xấu, Mai Anh đang ở trên phòng hát của thằng Hiếu.. Mà chỉ 1 mình em là con gái ở đấy, càng nghĩ thì tim nó càng đập thình thịch, một cảm giác lo lắng tột độ dâng trào, nó hét ầm lên trong tiếng nhạc chát chúa.. 

-Chúng nó đang ở phòng nào?

-Ơ ở tầng 4 hình như là phòng 405.. 

Nó đứng phắt dậy rồi chạy nhanh ra khỏi phòng, thái độ hết sức khẩn trương, có tiếng nói vang vọng trong đầu nó hối thúc..

“Nhanh lên, không là không kịp đâu”

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Vẫn Là Thằng Lặng Lẽ Đi Sau Em Và Nó
Quay lại truyện Thời Không Đảo Lộn
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Ánh Đặng Công

Trả lời

4 tháng trước

Hay quá ạ

Ẩn danh

DƯƠNG Nguyễn Trùng [Chủ nhà]

Trả lời

5 tháng trước

Niếu bên đây không vào link group được các bác vui lòng liên hệ qua fanpage "Chiều hoàng hôn năm ấy" để được tác giả cho vào group ạ xin cảm ơn.