Lửa sinh ra là bởi có sinh cơ, có người nhóm lửa.
Tử là chết. Người chết thì là tử. Tâm chết, cũng chính là chết.
Vương Lâm bước đi giữa đất trời, lòng cuộn sóng. Hắn dường như đã nắm được một sợi tơ, sợi tơ mong manh giữa sự sống và cái chết. Tâm cảnh của hắn vốn chỉ còn một năm nữa là có thể Hóa Thần, nay bỗng chốc tăng vọt. Nhờ ngộ ra ý cảnh Sinh Tử, hắn gần như trong nháy mắt đã đạt tới yêu cầu Hóa Thần.
Có thể nói, giờ phút này, chỉ cần hắn muốn, hắn lập tức có thể Hóa Thần. Chỉ tiếc, nơi đây không phải là vị trí thích hợp để Hóa Thần. Vương Lâm cố gắng đè nén sự kích động trong lòng, tăng nhanh tốc độ phi hành.
"Vậy ý cảnh của Mặc Trí huynh chính là tâm chết, nên mới có Vong cảnh. Nguyên nhân có lẽ là do tâm đạt đến mức độ cực cao, nên mới tự chết. Nhưng chết ở đây là quên hết tất cả mọi chữ, tất cả chỉ còn lại một chữ 'Đạo'..." Vương Lâm hít sâu một hơi. Mặc Trí, quả là một kỳ nhân.
Lĩnh ngộ trong cơn mưa bên miếu khiến tâm cảnh của Vương Lâm đã chạm tới cảnh giới Hóa Thần. Giờ đây, hắn hoàn toàn đủ tư cách để Hóa Thần.
Tu sĩ Hóa Thần, thực lực trong tất cả các cấp bậc có thể nói là điểm phân hóa đầu tiên. Bởi lẽ, khi tu sĩ đạt tới Hóa Thần, việc tu đạo đã chuyển từ tu luyện ngoài da thịt sang tâm cảnh. Bọn họ lấy việc hiểu được thiên đạo làm cơ sở, mà vận dụng lực lượng của thiên địa.
Ý cảnh là cái thể ngộ quan trọng nhất của tu sĩ Hóa Thần kỳ. Do thể ngộ khác nhau, nên ý cảnh cũng không giống nhau. Có thể nói, trong cả thế giới có vô vàn ý cảnh. Trong những loại ý cảnh đó, cũng có mạnh yếu.
Tuy nói, có thể hiểu được ý cảnh đến mức cao nhất thì cũng không kém nhau nhiều lắm. Nhưng sự khác nhau ban đầu, cũng có thể ảnh hưởng tới sự tiến bộ tu vi sau này.
Vì vậy, tu sĩ Hóa Thần, thực lực do việc lĩnh ngộ mà ra. Nếu hiểu được một thứ thiên đạo tầm thường, tuy nói là mạnh hơn so với Nguyên Anh, nhưng so với các tu sĩ Hóa Thần khác, lại không thể bằng.
Thực tế, nếu Vương Lâm muốn Hóa Thần, thì khi hắn điêu khắc pho tượng người thứ nhất của Bạch Vân Tông là có thể làm được. Nhưng ý cảnh đó, lại không phải sinh ra từ trong lòng hắn, mà là đi lại con đường của người khác. Sau đó, cho dù hắn có thể Hóa Thần, nhưng cả đời này gần như không thể đột phá, khả năng đạt tới Anh Biến quá xa vời.
Không phải ý cảnh của bản thân, thì cuối cùng không hiểu được tự nhiên. Mà như vậy, làm sao có thể vượt lên được?
Tu sĩ đạt tới Hóa Thần, có hai phương pháp. Phương pháp thứ nhất, chính là bắt chước ý cảnh. Phương pháp này so với phương pháp thứ hai thì đơn giản hơn nhiều, chỉ có điều, ít ai chịu mở ý cảnh của mình cho kẻ khác thể ngộ. Vì vậy, loại phương pháp này phải do trong bản thân môn phái khi có Nguyên Anh đại viên mãn mới có thể có.
Về phương pháp thứ hai, là dựa vào chính mình mà cảm ngộ thiên đạo, sử dụng tâm cảm ngộ, rồi tạo ra ý cảnh cho bản thân. Phương pháp này rất khó, phải có nghị lực lớn và cơ duyên, may ra mới có thể thành công. Nhưng nếu thành công ngộ ra ý cảnh của bản thân, con đường phía trước lại vô cùng rộng mở.
Nói cách khác, hầu hết mọi người đều cố gắng tìm ra ý cảnh cho bản thân. Chỉ khi nào không lĩnh ngộ được, tu sĩ mới bất đắc dĩ lựa chọn phương pháp thứ nhất. Dù sao, sự chênh lệch giữa hai phương pháp là rất lớn. Sự chênh lệch đó từ lúc bắt đầu, cho đến về sau không thể nào lấp nổi.
Nhưng những người có thể hiểu được ý cảnh cũng không nhiều lắm. Vì vậy, đa số tu sĩ cuối cùng đều lựa chọn phương pháp thứ nhất.
Đó cũng là lý do vì sao cùng là tu sĩ Hóa Thần kỳ, nhưng có người vẫn bị giết, mà có người vẫn sống nhăn răng. Năm đó, ở Triệu quốc, vị đại nhân của tứ cấp tu chân quốc chính là lựa chọn phương pháp thứ nhất để Hóa Thần. Vì thế, khi thấy Vương Lâm có pháp bảo mạnh như thế, liền lựa chọn trốn tránh.
Nhưng trên đời, mọi chuyện cũng không phải là tuyệt đối. Cũng có một số tu sĩ sử dụng phương pháp thứ nhất, nhưng cuối cùng vẫn có thể đột phá, đạt tới tu vi Anh Biến kỳ. Nhưng những người như thế, quả thực quá ít. Hơn nữa, cho dù đạt tới Anh Biến, thì cũng chỉ ở đẳng cấp thấp mà thôi.
Vì thế, những tu sĩ lựa chọn phương pháp Hóa Thần đó, đều có mục tiêu là dựa vào đan dược, hy vọng có thể nhờ nó mà tu vi được nâng cao. Chỉ có điều, đan dược ẩn chứa khí tiên giới, lại có thể dễ dàng có được như thế sao?
Vương Lâm nhanh chóng phi hành trong cơn mưa, tới vị trí của truyền tống trận. Một vầng sáng lóe lên, sau đó thân thể hắn liền biến mất.
Đến lúc này, Vương Lâm không hề dừng lại lấy một chút. Sau khi từ trong truyền tống trận đi ra, hắn sử dụng hết tốc lực, bay tới một cái Cổ truyền tống trận kế tiếp.
Một tháng sau, trong một sơn cốc nơi biên giới của Triệu quốc, từng vầng ánh sáng linh lực chầm chậm tỏa ra. Sau khi vầng sáng biến mất, từ trong sơn cốc liền có một thanh niên đi ra. Hắn chính là Vương Lâm.
Nhìn vùng đất trong tầm mắt, trái tim Vương Lâm có chút cảm khái. Diện tích của Triệu quốc không lớn, nên thần thức của hắn thoáng đảo qua, đã có thể nắm được tình hình.
Sau khi trải qua mấy trận sát kiếp, giới tu chân của Triệu quốc hết sức điêu linh. Mấy vị Nguyên Anh hậu kỳ liên tục bị chết, càng khiến Triệu quốc chấn động. Trong vài chục năm qua, tất cả các môn phái còn lại đều phong bế, không xuất ngoại.
Trong giới tu chân của Triệu quốc, có một lời đồn liên quan đến Vương Lâm. Cho đến tận bây giờ, lời đồn đó vẫn còn nguyên, khiến vô số tu sĩ nghe thấy mà kinh hồn. Nhất là những người nhìn thấy Vương Lâm, sau khi sực tỉnh đều cảm thấy ớn lạnh.
Ở trung tâm của Triệu quốc, chính là Thông Thiên tháp, lúc này cũng chẳng có người. Ngọn tháp hoàn toàn trống không. Suy nghĩ một chút, Vương Lâm liền phi hành về phía vị trí của Hằng Nhạc phái ngày xưa, mà cũng chính là vị trí của Huyền Đạo Tông hôm nay. Nơi đây chính là nơi hắn bước vào thế giới tu chân, và cũng là chỗ hắn chọn để Hóa Thần.
Khi hắn xuất hiện bên ngoài Huyền Đạo Tông, chỉ thấy một làn sương trắng bao phủ cả ngọn núi. Ngay cả con đường mòn tiến lên núi cũng biến mất. Huyền Đạo Tông từ mấy năm trước đã đóng cửa, không hỏi đến thế sự.
Vương Lâm than nhẹ một tiếng, hắn cũng chẳng gióng trống khua chiêng gọi người ra làm gì. Thân thể khẽ động liền biến mất. Khi xuất hiện đã ở phía sau núi của Huyền Đạo Tông.
Năm đó, hắn đã từng bế quan bốn năm ở sau núi. Lúc này, tuy nói là cũng có tu sĩ, nhưng cũng chẳng nhiều lắm.
Sự xuất hiện của Vương Lâm, làm sao bọn họ có thể phát hiện. Trên vách đá phía sau núi, có vô số động phủ. Vương Lâm nhanh chóng tìm được chỗ mình đã bế quan năm đó, rồi đi vào.
Cái động phủ của hắn, cũng chẳng có ai chiếm cứ. Sau khi Vương Lâm tiến vào, tảng đá ở bên ngoài động phủ liền sập xuống.
Khoanh chân ngồi trong động phủ, Vương Lâm nhìn bốn phía. Những cảnh tượng quen thuộc hiện lên trong ký ức. Một lúc sau, hắn than nhẹ một tiếng, rồi nhắm mắt ngồi xuống.
Mười ngày sau, Vương Lâm đã điều chỉnh xong trạng thái của bản thân. Sau đó, hai tay hắn bắt quyết, đặt trước ngực. Nhất thời, sắc mặt hắn liên tục chuyển từ xanh sang đỏ, và ngược lại. Từ từ, thân thể hắn chợt phân làm hai.
Bản tôn từ trong phân thân, với mái tóc bạc trắng, khuôn mặt lạnh lùng. Trên mi tâm lóe ra chút ánh sáng yêu dị. Tu vi của bản tôn vẫn là Kết Đan hậu kỳ như cũ. Cực cảnh không tiến hóa, thì tu vi của bản tôn vẫn không thể tăng lên.
Mặc dù kết hợp với phân thân, có thể khiến Cực cảnh đạt tới hiệu quả của Nguyên Anh, nhưng trong đó vẫn tồn tại khuyết điểm, không phải là chuyện lâu dài.
Về phần phân thân, thì tu vi đã sắp sửa Hóa Thần. Từ sau khi kết anh, những khuyết điểm của phân thân đã biến mất, gần như không khác gì bản tôn.
Vào thời điểm sắp Hóa Thần, nếu bản tôn cùng với phân thân dung hợp lại một chỗ, ắt có ảnh hưởng. Vì vậy, lúc này Vương Lâm mới cho bản tôn và phân thân tách ra.
Vương Lâm trầm mặc suy nghĩ. Nếu chỉ có như thế, thì ảnh hưởng cũng không quá lớn. Từ nhiều năm trước, có một vấn đề khiến hắn vẫn không thể bình tĩnh hạ quyết tâm. Giờ phút này, sau khi hiểu được ý cảnh Sinh Tử, cùng với sự lĩnh ngộ ở cái miếu, nên hắn đối với sự sống và cái chết có sự lĩnh ngộ càng cao.
Tâm cảnh vẫn luôn do dự, đã có thể trở nên kiên định. Bản tôn hiển nhiên là không thể đi theo con đường giống như phân thân. Vì vậy, Cực cảnh phải tách ra ngoài. Đạo Cổ Thần mới chính là sự lựa chọn của bản tôn. Vương Lâm suy nghĩ một lúc, rồi khoanh chân ngồi xuống. Bản tôn đồng dạng cũng ngồi xuống, tay bắt quyết. Từ từ, một làn sương mù màu xanh, bao lấy bản tôn và phân thân.
Đầu tiên phải để cho bản tôn tán công. Một chút linh lực dao động từ trong cơ thể bản tôn tản ra, nét mặt hắn hiện lên sự đau đớn, nhưng ánh mắt vẫn lộ rõ sự quyết tâm. Từ từ, từng giọt máu tươi chảy ra ngoài theo các lỗ chân lông.
Đề xuất Tiên Hiệp: Thần Đạo Đan Tôn
Hữu Luân Lê
Trả lời1 tháng trước
Chap 933 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
ủa lỗi gì đó b?
Tao Pham
Trả lời2 tháng trước
vương lâm hóa phàm lần 3 chap bao nhiêu thế các đạo hữu
Túc Mệnh
Trả lời2 tháng trước
Chương 1056, 1552, 1816, 1824, 1827 lỗi
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tháng trước
Cảm ơn bạn mình đã fix hết rồi nha.