Sau khi đưa bé Linh đi ăn đêm, tôi đưa cháu về, lòng không khỏi băn khoăn suy nghĩ. Đã hứa sẽ không bỏ cháu rồi, sao mà có thể trốn cháu đi theo tiếng gọi của con chim được. Nhưng cái thằng em tôi, nó chào cờ suốt từ lúc ở quán tóc, cho đến giờ cũng hơn 1 tiếng rồi mà chưa làm lễ hạ cờ, tôi e máu không lưu thông thì... Cứ suy nghĩ miên man thì đã về tới khách sạn. Vừa vào phòng, vệ sinh cá nhân xong xuôi bé Linh đã đòi điện thoại gọi cho mẹ nó. Chắc mẹ nó cũng sốt ruột lắm, nên dù muộn lắm rồi, ngay hồi chuông đầu tiên đã bắt máy, tôi bấm loa ngoài rồi đưa cho nó, nằm cạnh nghe:
- Con đang ở đâu rồi?
- Con đang ở Hà Nội với chú Saul.
- Chú có làm gì con không, đã làm gì con chưa? (ơ, cái đm).
- Dạ không, chú tốt lắm, dẫn con đi cắt tóc, mua quần áo nữa, mỗi tội hay bỏ con lại.
Nó nói rồi liếc yêu một cái sang tôi, tôi thấy khó chịu vì có cảm giác nó đang thích mình.
- Con cứ theo chú, phải nghe lời chú rồi chú đưa vào với mẹ nhé.
- Dạ, vào đấy mẹ con mình được ở chung ạ. Thế còn chú Saul?
- Chú cũng ở cùng đấy luôn.
- Hay quá, hay mẹ lấy chú ấy đi, chú ấy tốt lắm. (Con này biết đùa thật, tôi phì cười, mẹ nó cũng cười).
- Không được, chú ấy chỉ thích người trẻ thôi, trẻ như con ấy. (Tốt, go on!). Mẹ bảo, mẹ không có tiền đâu, chú ấy là người đã bỏ tiền ra chuộc con khỏi nhà cậu đấy. Nên con là người của chú ấy, còn phải nghe lời, con phải chiều chú ấy khi chú ấy muốn, như ngày xưa mẹ phải chiều...
- Không, con ghét mẹ.
Đề xuất Tiên Hiệp: Khủng Bố Sống Lại (Dịch)