Logo
Trang chủ
Chương 194

Chương 194

Đọc to

Tiếng hô “Đấu” vừa vang lên, đối thủ bên kia đã vung tít trường côn xoay quanh người một vòng rồi đập xuống đất đánh uỳnh một tiếng để thị uy. Tôi đưa về thế ra công, hất hàm khiêu chiến trước. Cả hai vờn vờn nhau quanh vòng tròn, lừ mắt chú ý từng điểm để tìm sơ hở. Nhận thấy thế thủ của Duy có chỗ trống ở đầu gối, tôi bất thần lao vào đánh dử một đòn bổ xuống vai rồi đột ngột điểm đầu côn vào đầu gối nó. Duy bình tĩnh lách người định né đòn giả rồi khua côn gạt đòn vào đầu gối, tiện tay vuốt mạnh một đường sượt qua cằm tôi. Thấy đòn hiểm, tôi vội vàng lạng người sang một bên, rạp hẳn xuống rồi vung côn đập liên hoàn vào hai bên hông đối thủ. Duy đỡ được gần hết, chỉ bị trúng 2 đòn, bù lại nó đánh trả trúng một đòn ngay vai tôi. Hai bên xông vào quần thảo, tiếng gậy gõ chan chát đinh tai, toàn đánh kiểu ăn miếng trả miếng. Càng về sau, tôi càng trúng đòn nhiều mà đánh lại thì ít, toàn vừa lùi quanh vừa thủ. Thấy được thế thắng, Duy lướt người đến điểm ngay vào khoeo chân tôi một côn. Nhưng không hiểu nó ra đòn kiểu gì mà đang đánh thì lệch hẳn đi, tôi chớp thời cơ vít côn nó xuống rồi xoáy sang hất đi, tước luôn vũ khí. Sau này tôi mới biết là trận đó tôi cực kì may vì thằng Duy có tật ra mồ hôi tay nhưng không chịu dùng bột, do vậy nên nó mới đánh hụt, bị tôi tước mất côn. Còn không cứ dây dưa thêm thì tôi thua chắc vì thực lực nó trội hơn hẳn tôi, lại lì đòn nữa. Có lẽ trận đấu đó cả đời tôi không bao giờ quên được vì chỉ đấu giao hữu thôi mà tôi suýt ăn một côn vào yết hầu, lại còn được kỉ niệm một vết sẹo ở bắp tay nữa.

Kết thúc trận đấu, con An chạy ngay ra chỗ tôi xem, nó lo lắng hỏi:

- Có sao không ? Tao ở ngoài sợ chết khϊếp này!

Tôi mìm cười, kêu chẳng làm sao cả. Cuối giờ về, từng lượt môn sinh vào sau hậu đường để cụ giáo với thầy bóp thuốc, xem xét vết thương. Đến lượt tôi, cụ giáo vừa xoa thuốc vừa hỏi:

- Con bé kia, là bạn gái con đó hả Hưng?

Tôi bối rối đáp:

- Dạ không ạ, chỉ…chỉ là bạn bình thường thôi ạ!

Cụ cười hiền từ:

- Bạn hay không thì trời biết đất biết, còn biết chứ cụ sao biết. Nhưng mà con bé nó thương con lắm đấy!

Thấy tôi ngạc nhiên, cụ bảo:

- Hồi đầu hè nó cũng đến đây rồi, nhưng cụ thấy nó ăn mặc không hợp chốn linh thiêng nên không cho vào. Mấy lần sau, thi thoảng ngày con tập là nó lại nấp trên bờ tường nhìn, con chuẩn bị về thì nó cũng về. Cụ đi sát lại tường rồi nhìn lên chỗ nó nấp thì nó ra dấu giữ bí mật nói là chỉ xem con xong đi luôn, không phải trộm cắp gì sất nên cụ cũng thôi. Cụ bảo nó thích vào thì cứ vào nhưng nó lắc đầu, cứ ở ngoài ngó vào trong xem con tập. Mấy lần cụ cũng định bẩu con nhưng mà thôi, chuyện này thì để đôi trẻ nó tự lo.

Nói đoạn, cụ cười khà khà còn tôi thì đỏ bừng mặt. Rõ thật là, tồ đến thế là cùng, toàn tự làʍ t̠ìиɦ làm tội mình. Tôi hỏi cụ:

- Ơ nhưng sao hôm nay nó mới vào ạ?

Cụ lắc đầu;

- Đầu óc cánh đàn bà con gái, đố ai nói đàn bà sâu sắc cũng chỉ như cơi đựng giầu. Nhưng cụ bẩu này, con bé ý, nó tốt với con lắm đấy, đừng phụ nó con nhớ! Phải tội lắm.

Tôi im lặng gật đầu, lát sau chào cụ ra về. Ra cổng đã thấy nó đứng chờ sẵn rồi, nó cười hồn nhiên, gọi tôi:

- Ngố thắng nhé! Đấy là có tao làm thần may mắn của mày đấy.

Tôi cũng cười mà lòng mặn chát, đèo nó về tôi cứ nghĩ mãi: “Hôm nay còn có mình đèo về, vậy chứ mọi khi nó đến rồi về bằng cách nào? Chẳng lẽ đi bộ à!”. Tôi hỏi;

- Này! Thế mày đến đây kiểu gì đấy?

- Dốt thế, tao đi xe đạp đến rồi gửi xe ở nhà bác tao ngoài đầu đường xong tao đi bộ vào.

- Đi bộ vào cũng mất 1 cây đấy, mày không sợ mỏi chân à?

- Kệ, đi có mỗi một hôm!

Nghe câu đi có mỗi một hôm, tôi đau nhói tận tim. Dừng xe gần nhà nó mà tôi cứ dùng dằng mãi, nó thấy lạ, ngô nghê hỏi:

- Bi ngố! Làm gì mà như ngơ ngẩn thế?

Tôi kéo nó vào lòng, ôm chặt lấy, thấy nó bé nhỏ, mỏng mảnh thế mà cứ chịu khổ chỉ vì thằng như tôi, nào tôi có tốt đẹp gì cho cam chứ! Đúng là điên mà! Tự làm khổ mình có đáng đâu.

Nó thấy tôi ôm thì ngỡ ngàng, hai tai nóng bừng lên, ngượng nghịu vòng tay ôm ngang người, tựa đầu vào ngực tôi. Sờ phải vết băng trên lưng tôi, nó nói như van lơn;

- Lần sau…lần sau mày đừng đấu kiểu đấy nữa, nhỡ làm sao thì mày bỏ tao chơi một mình à! Tao sợ lắm…sợ lắm! Coi như tao xin mày đấy, đừng đấu nữa nhé!

Tôi gật đầu, nói “Ừ!” mà giọng nghẹn đắng, bất chợt giọt nước mắt tôi lăn dài trên má, nhỏ tách xuống vai nó. Lần đầu tiên, tôi thực lòng khóc vì thương ột người con gái!

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Cẩu Đạo Bên Trong Người [Dịch]
Quay lại truyện Tiếng Chuông Gió
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Tùng Nguyễn Thanh

Trả lời

6 tháng trước

Truyện này drop à