Cả đêm ấy mình túc trực bên A, khẽ nắm tay A... đôi bàn tay thon thả, nhưng bây giờ nó đã xanh xao lắm rồi... đã nổi gân lên rồi đây này.
- Em xanh quá A à... em ốm quá, heo ngố của anh, dậy uống thuốc đi này :sosad:
A vẫn sốt lâm vào trạng thái ngủ mê... có lẽ mẹ A đã quen rồi nên cũng để mình chăm sóc cho A... vì biết rằng sẽ không sao.
- Tuần sau em đi rồi, anh đợi em nhé heo ngố.
Mình vẫn thì thầm vào tai A... và mình đâu biết rằng, P vẫn đứng sau lưng và chứng kiến tất cả :smile:
Mình lại giặt khăn và đắp cho A, tay vẫn nắm chặt tay A, khẽ vuốt tóc A, rồi hôn nhẹ lên trán A... mình yêu A, yêu A nhiều lắm... Mình yêu A rất nhiều.
Và...
Một giọt nước mắt của mình đã rơi xuống, ừ, có lẽ... vì mình quá yêu... một người con gái luôn im lặng và nhường nhịn... đôi lúc cô ấy đau nhưng cô ấy vẫn chịu đựng mà không nói ra cho mình biết để mình đến bên cạnh cô ấy chỉ vì cô ấy sợ mình lo... cô ấy ngốc quá.
- Ngốc...
Mình khẽ thì thầm vào tai A.
- Tại sao em không cho anh biết là em bị bệnh?
- Tại sao em không cho anh cơ hội để chăm sóc em?
- Ngốc này, tại sao em không cho anh cơ hội đó chứ...?
Những lời này đến bây giờ mình vẫn nhớ, vì đó là những lời mình tâm sự với A, và những lời tâm sự thì mình không thể nào quên được :smile:
Đêm ấy mình chăm A, cả đêm không ngủ được, cứ một lúc lại thay khăn cho A... dần dần A cũng hạ sốt, mình cứ ngồi cầm tay và ngắm A rồi ngủ gục đi lúc nào không hay biết.