Hai hôm đó mình đã động viên A rất nhiều, cố gắng khỏe rồi mình sẽ đưa đi NT..A vui lắm, ánh mắt long lanh, rồi mình kể cho A nghe về nhiều câu chuyện cười, A cười rất vui vẻ...
Hai ngày trôi qua, mọi người làm thủ tục xuất viện cho A để đưa A sang Sing..mình vẫn ở lại Sg, còn 5 ngày nữa ra tiễn P, mình đang lưỡng lự không biết đi hay không..?
Chiều hôm A đi Sing, P cùng mọi người đưa A ra sân bay, thái độ của mình với P lúc này rất dứt khoát, mặc dù mình cũng có tình cảm với P, nhưng với mình lúc này..A vẫn quan trọng hơn cả..
- Anh ở nhà nhé, em đi rồi em sẽ về..chắc chắn em phải khỏe để đi NT...
Liếc qua P, có vẻ đôi mắt ấy hơi ươn ướt...
Lúc A đi, trời hơi âm u, như buồn thay cho lòng mình..
Mình về thẳng nhà luôn chứ không về nhà A nữa, vì lúc này chỉ còn bố A ở nhà, mình chào bố A rồi về nhà luôn..về quận xx thì vào nhà làm cả gia đình đều bất ngờ..mắng cũng có, chửi yêu cũng có..chợt nghĩ gia đình vẫn luôn là điểm tựa của mình khi mình vấp ngã hay mệt mỏi..
Đêm ấy đang xách xe chạy long dong ngoài đường thì mình ghé vào một quán cafe quen thuộc, nơi mà khi trước mình và A cả P thường hay ngồi...
Và tại nơi đây, không hẹn mà gặp..mình thấy một bóng dáng quen thuộc..vẫn là ly cà phê sữa đá, đang ngồi một mình, ánh mắt đượm buồn..đang đưa ánh mắt ra ngoài ngắm đường xá xe cộ...
Bất chợt một cơn mưa ùa đến, thật tình cờ và ngẫu nhiên..nhưng dường như, số phận đều đã sắp đặt đã, đây là trò chơi của số phận...Cô ấy vẫn ngồi một mình, còn mình vẫn đứng đây, lưỡng lự không biết nên đi hay ngồi đây...thì bất chợt, ngườ đó quay lại ....