Đệch, thế éo nào... Một là đêm nay P ngủ với A, hai là P ngủ cạnh phòng em. Thế thì mần ăn được chi đây...
- M ăn tự nhiên đi nhé cháu.
- Dạ cô cứ để cháu tự nhiên... Mời cả nhà ăn cơm ạ.
Thế rồi mọi người cùng nhau ăn, vừa ăn vừa nói chuyện, hỏi về chuyện học của em, hỏi về gia đình em... và rồi cùng nhau ngồi nói chuyện, cũng vui vẻ lắm... tự dưng lại cảm thấy ấm lòng, cái cảm giác này... đã qua lâu rồi... cả gần chục năm rồi ấy nhỉ?
Có lẽ gần chục năm rồi mình chưa được ngồi ăn một bữa cơm gia đình thế này... có bố thì không có mẹ, có mẹ thì không có bố... và đa số là lúc nào cũng lủi thủi xách đít ra tiệm cơm ngồi ăn một mình, nó đã thành thói quen của mình từ bé cho đến bây giờ...
- Sao không ăn đi mà ngồi thừ ra thế hả M?
- À dạ...
Thế rồi mình cặm cụi ăn, có lẽ bố mẹ A cũng tinh ý và phát hiện ra được mình đang nghĩ điều gì... cơ mà lúc này bố mẹ A chưa biết rằng mẹ mình đã mất...
Ăn xong xuôi thì mình phụ giúp dọn chén bát và giành rửa chén... cơ mà cô giúp việc và mẹ A nhất định không cho...
Thế rồi mẹ A đưa lên phòng... wow... phòng đẹp cực... mình bẽn lẽn như gái mới về nhà chồng ý... làm mẹ A cười xòa.
- Tự nhiên đi chứ con.
- Dạ, con cám ơn cô.
- Thôi con tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi nhé.
- Dạ, chào cô.
- Uh.