Chương 109
Tôi lại một mình, khoác dây cặp trên vai, đeo khẩu trang, đội mũ, lấy xe và ra về một mình, quen quá rồi, quen một mình rồi, chẳng có chỗ cho ai xen vào cuộc sống mình nữa!
Ra cầu DT ngồi, lâu rồi không đến nơi đây, hôm nay ra tập hưởng chút ánh nắng cuối cùng của ngày đang toả hồng trên mặt sông, lăn tăn, thanh bình quá đỗi!
“ Dạo này tớ ít thấy cậu quá! Hừ hừ! sao vậy cậu” – Người con gái tôi chưa từng gặp mặt!
“ Cậu thích bơ vậy lắm à, đồ trẻ con!” – Nguyệt
“ Tao thật sự xin lỗi mày, mày khác quá đấy thằng chó” – Hiển
… Một vài tin nhắn, đến, trong những ngày tôi tắt máy điện thoại, thật thú vị khi đọc đến những lời nhắn ấy, nhìn lại, từ đầu đến giờ, vẫn là cuộc sống, vẫn là mớ bòng bong vẩn vơ tiếp diễn… và …. cái mà tôi đang có ở hiện tại, là những bài học để chân trọng tới nó!!!
Vậy mà, sao thế này, tôi đang chọn cách và tìm mọi cách để chấm dứt nó!!!!
Tôi đang xa dần vào cái thế giới chỉ mang một màu xám xịt, u ám.
Khẽ cúi đầu cười nhẹ, không sao, mình sẽ vượt qua được mà, chỉ là hơi mệt mỏi khi chỉ có một mình!!!
Mệt mỏi khi cứ phải mong ngóng chút màu hồng nào đó, xé toác ra, từ những khoảng trời xám xịt, của bóng tối theo nhau quây kín lấy tôi.
Gió thổi khẽ qua, tôi vô thức qua lại phía sau mình, một người con gái từ rất lâu rồi, đứng phía sau tôi, nhìn tôi im lặng, trước cái không gian tàn lụi của một ngày!
Một màu hồng đầy may mắn và mới mẻ!!!