Chương 115
Thật là, có khoảng không gì đó, quá mờ ảo, đang làm khó ký ức trong tôi. Rõ là tôi và Len từng rất thân, vậy mà, tôi chẳng thể tìm ra cảm giác thân thuộc ấy, với tôi, Len hoàn toàn xa lạ với mình.
- Cậu còn nhớ hôm đấy không? – Len cười một mình, ánh mắt thuộc khoảng không nào đó, trong thứ ánh sáng hồng nhạt trên mặt sông.
- Không… Tớ chẳng nhớ gì cả? – Tôi đáp.
- Ừm, tớ biết! – Len khẽ cúi mặt, tôi nghĩ cô nàng lại khóc, nhưng không.
- Cậu kể cho tớ nghe được không? – Tôi nhìn thẳng vào mắt Len, một cái nhìn chân thật.
- Cậu thật sự muốn biết?
- Ừm…!
- Nhưng tớ không muốn kể.
- Ầy, đi mà… - Tôi nài nỉ?
- Không….
Và, lại im lặng, cái khoảng im lặng đến sợ của tâm hồn, chẳng thể tìm ra cho bản thân chút thoải mái nào cả.
Một chiếc máy bay ngang qua, bay vụt trên đầu hai đứa! Len lại cười buồn.
- Chú phi công giờ còn không biết lái máy bay mà?
- Ơ… - Tôi mới ngớ người, một vài đoạn phim chiếu nhanh qua đầu tôi, khẽ rùng mình, nhìn ra xa. Thật sự, tôi đã nhớ một vài chuyện từng xảy ra với tôi rồi.
Buổi học bồi dưỡng Sử thứ 2 của Huyện, mới đến lớp bị ngay đứa lớp trưởng quăng cho cái khăn lau bảng, và bắt tôi đi giặt.
- K, trực nhật này! – Quỳnh cười.
- Ờ, ờ… ! – Tôi thì đéo hiểu thể thống gì đang diễn ra.
Đề xuất Voz: Giọng hát của một thiên thần