Chương 116
Xong xuôi, lau bảng thật sạch, rồi về chỗ ngồi, mới sực nhớ là quên mang ô trả cho Quỳnh, mới lủi thủi ra chỗ nàng, nói:
- Tớ quên mang ô trả cậu rồi?
- Ừm, buổi sau cũng được.
- Vào tay tớ là mất nhé.
- HỪM.
- Tớ đùa mà.
- Tớ nghĩ cậu không đùa đâu.
- Vậy cậu cứ coi là mất rồi đi nhé. – Tôi cười hềnh hệch rồi về chỗ. Cô nàng nhăn mặt nhìn tôi, tôi thì chỉ cười.
Vào giờ học…
Cả buổi học sử hôm đấy, tôi giơ tay phát biểu đến 50% số câu hỏi của cô giáo, bởi một lẽ, kể cả tôi không giơ tay thì chắc chắn cũng bị gọi. Cái danh nam học sinh duy nhất trong lớp nó làm tôi khốn đốn kinh khủng.
Bốn bề đều là con gái…. Muốn nói cái gì cũng phải khép nép…
Mặc định, tôi trở thành một đứa tự kỷ một mình, vì xưa nay tôi ghét con gái kinh khủng, ngoài những ai tôi có cảm tình.
Gật đầu, cô giáo dạy bồi dưỡng Sử cho tôi ưng ý vì câu trả lời chính xác của tôi. Tôi lạnh tanh ngồi xuống, ngó thì thấy, cả lớp toàn con gái đang trầm trồ nhìn mình, tự thấy lạnh cả người. Chậc.
- Bạn nhớ siêu ghê. – Nhỏ bàn trên quay xuống nói tôi, tôi ngồi trong góc lớp nhé!
- Bạn nói thừa rồi. – Tôi cười, và trả lời. Nhỏ kia xì một cái rồi quay mặt lên luôn.
Phía xa, bên kia góc lớp, Quỳnh ra dấu like dành cho tôi, tôi cũng ra dấu tương tự. Hai đứa tự nhiên cười.
Đề xuất Voz: Sử Nam ta