Logo
Trang chủ
Chương 47

Chương 47

Đọc to

Tôi tự hỏi, số phận đã cho tôi gặp người con gái ấy trên con đường này, để giúp tôi quên đi ký ức về em, để tôi có cơ hội tiến đến bên người ấy, hay để tôi đến với một người con gái khác… mà mãi sau này tôi mới nhận ra là mình yêu rất nhiều…

- "Này cậu…!" - Một giọng nói từ đâu đó tiến lại gần chúng tôi. Tôi không ngu ngốc đến mức không biết người ấy đang gọi cô nàng bên cạnh mình… Nhưng gã ấy là ai? Người con gái tôi thích vội quay sang, im lặng vài giây rồi quay đi, chạy thật nhanh khỏi nơi đó, cố gắng giữ khoảng cách với thằng con trai kia, bỏ lại cả chiếc xe vẫn đang dựng gần tôi… Tôi khựng lại, có điều gì đó không đúng… Người con trai kia đuổi theo cô, cố gắng giải thích điều gì đó. Họ to tiếng, chẳng bận tâm đến sự hiện diện của tôi… Tôi nhận ra một sự thật rằng…

Thở dài nhìn người con gái tôi thầm yêu mến, giờ đang trong vòng tay người khác, sau cuộc cãi vã, bật khóc nức nở. Tôi chẳng thể hình dung mọi thứ đang diễn ra là muốn tôi nhận ra điều gì… Phải rồi, em đã có người yêu, và tôi sẽ chẳng thể chen chân vào… Tôi cười nhạt nhìn tán bằng lăng rung nhẹ trong gió… Mùi hoa sữa bắt đầu lan tỏa, thật dễ chịu…

- "Tớ xin lỗi, mọi chuyện không giống như cậu nhìn thấy…" - Thằng con trai ấy nói.
- "Tớ không tin…" - Người con gái tôi thích yếu đuối đáp, dường như mọi chuyện ngày càng rõ ràng hơn.
- "Tớ chỉ bắt gặp Quyên ở đấy thôi, chứ tớ không hề hẹn hò gì với cậu ấy cả… cậu tin tớ đi, tớ thề đấy!" - Thằng con trai ấy giải thích.
- "Thật không?"
- "Thật…"
- "Cậu thề đi…"
- "Tớ thề rồi mà…"

Đó là lý do người con gái tôi thích đã bật khóc trước đó, trước cái lúc tôi nhận ra nỗi buồn ngự trị trên khóe mắt, không phải do bụi, không phải cay mắt như cái cớ bạn ấy đưa ra… Đó là lý do bạn ấy không nhận ra chiếc xe tôi đang lao thẳng vào xe của mình, bởi tâm trí bạn ấy đang hướng về một người con trai khác, dù tôi vẫn đang hiện diện trước mắt… Chắc chắn đó cũng chính là lý do, đôi chân tôi suốt những ngày qua bỗng chốc chần chừ, không thể tiến đến bên bạn… Cuối cùng, tôi cũng đã có câu trả lời cho tất cả…

Và tôi biết mình nên rời khỏi nơi ấy, bỏ lại đằng sau người con gái mà tôi ngỡ sẽ là một nửa của mình, sẽ là tình yêu đầu tiên giúp tôi quên đi ký ức buồn về em. Nhưng tôi đã nhầm… Có lẽ cuộc sống không cho phép tôi được quên em…! Và cái vòng luẩn quẩn ấy, liệu có được phá vỡ khi có một người con gái mang đến lời nói yêu thương?…

…Mọi chuyện diễn ra sau đó, chắc mới chỉ là điểm bắt đầu… Giống với những gì mà tên câu chuyện đã nói lên! …

Đêm hôm ấy, thật lạ là tôi không khóc và không buồn. Những gì xảy ra hồi chiều tối cứ ám ảnh tôi, và tôi cảm thấy có chút gì đó phụ bạc và lừa dối, mặc dù tôi và người con gái ấy chẳng là gì của nhau… Giờ thì có lẽ hai từ "bạn bè" còn chưa được tôi chấp nhận… Có lẽ là hết thật rồi, tôi sẽ không thích ai kiểu nửa vời như vậy nữa… Chấm dứt! Tôi thề đấy!

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Bí Ẩn: Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982
BÌNH LUẬN