Chương 85
Tôi im lặng, nhìn thẳng vào quả bóng trên kệ, có chút động lực nào đó, khiến tôi muốn bản thân phải hạ bằng được quả bóng bay đó, nhất định.
Cười nhẹ một cái, dùng lực đôi tay vừa đủ, tôi bắt đầu ném chiếc phi tiêu bay theo con đường không gian mà mình đã ke kĩ, và không ngoài dự đoán:
- Thấy chưa, 1 phát trúng luôn, tao thấy tao phục tao quá Kiều ơi.!!! – Tôi tự vỗ ngực tự thưởng cho mình một tràng vỗ tay ngay sau khi tiếng ‘bụp’ từ quả bóng bay nổ tạo ra.
Nhận lấy chú gấu bông màu nâu nhạt, tôi đặt nhẹ lên tay Nguyệt, khẽ nghiêng đầu rồi cười thật tươi với cô nàng, không cần nói gì, thế là đủ để hai đứa hiểu.
- Ăn may thế nhỉ? – Thằng Kiều vỗ trán thảng thốt.
- Người ta siêu lại bảo ăn may, đúng là thanh niên nguy hiểm. – Tôi cứ nói vu vơ, nhưng ở đây chắc chỉ có thanh niên Kiều thôi.
- Đệt…!!! – Nó im luôn.
- Đẹp ghê, cảm ơn K nhé! – Nguyệt cười thật tươi với tôi.
- Lại còn phải cảm ơn, giận đấy! – Tôi lừ mắt, rồi khoanh tay quay mặt vờ giận dỗi.
- Hic, lớn đầu mà như trẻ con, ối làng nước ơi! – Tôi quên bên cạnh tôi còn có thằng Kiều, và hành động trẻ con của mình đã bị nó đâm vào một vố rõ đau.
- Một phát vỡ mồm…. – Tôi vờ nhặt cục sỏi dưới đất, ra ý ngắm thẳng vào mặt nó. – Biết tao ném chuẩn lắm rồi phải không? – Tôi cười, nói tiếp, nó bắt đầu thấy tôi không phải dễ đùa.
- Mày nóng tánh thế. ẶC.
- Thôi, mình về đi, muộn rồi đó! – Giờ thì Nguyệt mới lên tiếng.
- Ừm, để mình về cùng cậu! – Thằng Kiều nói ra đều rất hào hứng. Tôi thì cứ lầm bầm.
- Cút đi con sói ạ! :nothing: !! – Tôi nói câu này rất khẽ.
- Thôi, tớ về mình cũng không sao đâu, trời còn sáng lắm mà. – Nguyệt cố gắng như muốn thoát khỏi cái sự đeo bám của thằng này.
- Không, tớ không an tâm, để tớ đưa cậu về, vậy nhé! – Nó vẫn chưa buông tha.
- ẶC…- Tôi thì cứ méo mặt, chẳng biết nên làm gì với thằng này, đành làm liều, và cũng là hành động mà tôi nên làm.