Chương 92

Ghé qua từng nơi một, những khung đường thật thân thuộc, tôi vẫn đủ tỉnh táo để không đưa mình lạc vào con đường mà người con gái đầu tiên tôi yêu đã mất, mà thay vào đó, tôi cứ đi, cứ rẽ qua tất cả các con đường, bất cứ nơi nào tôi có thể đi, có thể chào mừng tôi.
Nắng chiều tắt hẳn, cũng là lúc tôi buông những giọt lệ trên gương mặt, đeo khẩu trang lại, đội chiếc mũ lên, tôi cố gắng không để ai nhận ra gương mặt mình khi ấy.

Tôi vừa đi vừa khóc!!!

- Này, cậu ơi?

Một giọng nói, đủ để tôi nghe thấy, khi vừa đi ngang qua trạm xe bus gần trường.
Vậy là tôi đã đi được một vòng quanh khu này, vòng qua trường được vài lượt rồi.
Hài thật, tôi chỉ luẩn quẩn như vậy sao?

- Gì vậy? – Tôi đỗ xe ngay trạm xe bus ấy, vội lau đi những giọt lệ, làm đôi mắt tôi ướt đi.
Cô nàng hôm trước tôi cho đi nhờ xe đây mà.
- Cậu khóc à?
- Không, bụi bay vào mắt thôi! Cậu gọi tớ à?
- Mắt cậu đỏ lắm, mà… cậu đưa tớ về được không? Tớ chờ hơn 30 phút rồi nhưng không có chuyến xe nào qua cả! – Đôi mắt cô nàng cũng không khác tôi hiện giờ, như đang khóc vậy!
- Ừm, cũng được, mà cậu dễ khóc quá đấy, haiz. – Tôi cười.
- Cậu không biết cảm giác chờ xe bus khó chịu đến như thế nào đâu!
- Chắc cũng giống như cảm giác chờ đợi một số điều gì không thể nhỉ? – Tôi khẽ gật đầu.
- Dạ! – Cô nàng tự nhiên đỏ mặt một cách kỳ lạ, và khó hiểu nữa?
- Cậu lên xe đi, và chỉ đường nữa, tớ không biết nhà cậu ở đâu đâu! – Tôi bắt đầu nói thêm.
- Cảm ơn cậu! – Cô nàng ngồi phía sau tôi, giữ khoảng cách với tôi, nhưng tôi vẫn cảm nhận được hơi thở thật khẽ phả vào lưng mình, Có vẻ như thu đến rồi, cũng là thời khắc khiến cho con người ta trở nên tinh tế và tâm trạng hơn gấp bội.

Đề xuất Ngôn Tình: Phù Đồ Duyên
BÌNH LUẬN