Tôi quay sang hỏi thằng Nhân:
“Mày chắc đi đúng không?”
Nhìn mặt thằng Nhân lúc đó cũng tỏ ra sự khó hiểu như tôi, thằng Út Gà cũng vậy. Ba thằng đứng lại nhìn cho kỹ một lượt, đúng là băng qua con ruộng này, đi ngang qua một khúc đường đất là ra tới đường lộ, từ đường lộ là về tới nhà. Mà ba thằng tôi đi hoài sao vẫn chưa thấy qua tới khúc ruộng, biết là đồng lúa Long An nó bạt ngàn cò bay thẳng cánh, nhưng đi ít nhất phải thấy khung cảnh nó khác biệt, đằng này đi hoài đi hoài, vẫn cứ như kiểu mình dậm chân tại chỗ vậy.
Tự dưng lúc đó trong cái giỏ đựng cá, con lóc hay con trê nó quẫy, thằng Nhân mở cái giỏ ra coi, dưới ánh trăng thì con cá lóc đã chết đơ người, nửa cái thân nó bị chỉ còn có xương, nhìn vô rất kinh dị, con trê trắng thì còn sống, nó quẫy mỗi lúc một dữ hơn.
Thằng Nhân nói với tôi:
“Mày tìm tao cục đá nào bự bự, đập chết mẹ nó cho rồi, cho nó khỏi quẫy nữa!”
Tôi nói lại:
“Mày lôi xác con lóc ra đi, nhìn thấy ghê quá!”
Thằng Nhân đợp lại:
“Mày bị khùng à? Đi lấy cục đá cho tao đi, Út!”
Nghe thằng Nhân kêu thằng Út đi lấy cục đá, tôi theo bản năng nhìn về hướng thằng Út, thì lúc này chẳng thấy nó đâu nữa.
Tôi hơi hoảng, kêu lên:
“Út, mày đâu rồi?”
Thằng Nhân cũng như tôi, la làng lên. Giữa đồng mênh mông, không chút đèn đóm, trăng vàng nó phủ xuống ruộng nhìn mông lung mà cũng ma quái đến dị người. Tôi nhìn thằng Nhân, mặt nó căng ra hết cỡ, tôi nhìn vô mắt nó thì thấy ánh mắt nó hướng xuyên qua sau lưng tôi, nó nói:
“Mày, mày quay lại xem giùm tao là có đúng có cái cồn đất nhỏ không?”
Đề xuất Tiên Hiệp: Độc Tôn Tam Giới