Một mùa hè cách đây không lâu, tôi có về Long An chơi, tôi ở nhà một ông chú họ, ăn dầm nằm dề ở đó cũng hơn hai ngày trời tôi mới phát hiện ông chú có bộ đồ câu khá ngon, mà tôi cũng có máu đi câu lắm, thế là mượn ổng bộ đồ câu. Ổng bảo:
“Mày từ thành phố về, lạ nước lạ cái, kêu thằng nào trong xóm đi chung đi.”
Tôi thì cá nhân tôi ở đó cũng chỉ quen biết được hai thằng, một thằng sát bên nhà ông chú tôi, nhà nó nuôi gà, ông già nó dân ở đây hay gọi là ông Tư Gà, nó thì được gọi là thằng Út Gà Con. Tính nó như con gà chọi không khác, động chút là nó hùng hổ ghê lắm. Và còn thằng khác là con ông chú tôi, tên nó là Nhân.
Sáng hôm sau, tôi rủ hai thằng đi câu, thằng Nhân cũng được ông già dẫn đi câu hoài, nên nghe tôi rủ là nó hứng lắm, đồ đạt nó chuẩn bị từ A đến Z, còn thằng Út Gà thì mang toàn mấy thứ linh tinh, tôi cũng không để ý nó làm gì.
Ba thằng, trong đó thằng Út Gà là lớn nhất, nó năm nay 21 tuổi mà chưa làm ăn được cái tích sự gì, còn thằng Nhân thì bằng tôi, năm nay 19. Ba thằng vẫn gọi nhau bằng mày tao cho thân thiết, với đúng cái chất dân miền Tây Nam bộ sông nước.
Tò mò ba thằng đi giấc chiều chiều, đi câu lóc với câu trê, ba thằng ra mé sông ngồi cả chiều rốt lại cũng chỉ có một con lóc dài cỡ hai gang tay do thằng Nhân câu dính. Trời lúc này tờ mờ tối, xung quanh chẳng hiu rồi cóc nhái nó kêu ran hết. Ba thằng xách đít đi về, đi ngang qua một thửa ruộng vắng, nhìn xa xa có cái cồn đất đội lên, đang đi giữa chừng thì thằng Út Gà chỉ tay xuống mé ruộng, nó la lên:
“Ê bây, nãy có con cá trê lạ lắm, nó mới quẫy lên kìa!”
Hai thằng, tôi với thằng Nhân nhìn theo hướng tay nó, thì chợt thấy đúng là có cái bóng con gì nó đang quẫy, tôi nói:
“Đến vớt lẹ!”
Ba thằng tí tởn đến vớt, thì mới ngỡ ra là một con cá trê trắng. Trên lưng nó có độc một cái gai nhọn chỉa thẳng lên trời, nó cứ quẫy đành đạch, đúng là bị mắc cạn thật....
Ba thằng thấy con cá lạ quá, đúng là nó là cá trê thật, nhưng cái gai trên lưng thì đúng là kì quái, hai con mắt nó đỏ ngầu.
Trời lúc đó tối dần đi, tôi bảo thằng Út Gà:
“Mày lấy cái gì, trùm nó lại rồi bỏ giỏ đi!”
Thằng Út Gà mau mau cởi áo, chụp con cá lại, rồi nó cũng lẹ làng mà thảy vô cái giỏ thằng Nhân cầm đợi sẵn. Thằng Út Gà bỏ con cá vô xong, đưa tay lên nhìn, nó chửi một câu:
“Đ* M*, vậy mà cũng bị gai nó đâm vô tay chảy máu!”
Tôi với thằng Nhân nhìn nó, cũng chẳng nói gì, ba thằng mau mau đi về.
Tự dưng quái đảng thế nào, trời sụp tối lẹ hơn ba thằng tôi tưởng, đi một lúc là đã không thấy đường rồi, mà từ đây về nhà cũng bèo bèo phải hơn nữa tiếng đi bộ nữa.
May sao bữa đó trăng tỏ, ba thằng đi dọc mé ruộng, mà kì quái càng đi càng thấy xa.
Đề xuất Nữ Tần: Xâm Nhiễm Giả