Tôi nhìn theo hướng tay nó, lúc này toàn thân phát run, tôi chửi thầm: "Bà mẹ, gặp ma nữa rồi!"
Đúng là có cái cồn đất nhỏ nổi lên ở đó, chính cái chỗ mà đám tôi bắt con trê trắng, không sai một tí, cảnh vật không khác gì hết, khác thì họa chăng lúc đó trời còn sáng, bây giờ thì trăng treo trên ngọn sào.
Rồi tôi nhìn tứ bề, khung cảnh càng thêm phần ma mị trong nó, tôi nói với thằng Nhân:
“Té mẹ nó trước đi, thằng Út Gà nó cũng lớn chắc tao nghĩ nó không sao đâu!”
Thằng Nhân nói:
“Đụ Mẹ, chẳng nhẽ bỏ nó sao?”
“Bây giờ sao mà tìm nó, tao với mày về, nói ông già nó, rồi kêu cả xóm túa ra mà tìm, chứ bây giờ 2 thằng mình, đéo có đèn đuốc, đéo có cái mẹ gì hết, tìm kiểu gì?”
Thằng Nhân thấy tôi nói có lý, nó gật đầu. Hai thằng tôi nhắm hướng đi, đi thẳng một mạch, tôi ngoái nhìn lại thì cái gò đất nó đã ở phía sau rất xa rồi, đi thêm đoạn nữa thì tôi thấy nó mất hút…
Nhưng rồi sau đó, trước mắt tôi lại hiện ra cái gò đất đó, chính là nó không thể sai lệch… Tôi với thằng Nhân lúc này run lên thật sự, tôi ráng trấn tĩnh bởi vì tôi biết, nếu một trong hai thằng mà không giữ được bình tĩnh lúc này thì chỉ có chết, cái vụ này làm tôi nhớ lại vụ hồi tôi tám tuổi đi vào cái chuyến phiêu lưu ở Thất Sơn, cũng y chang thế này, tôi bảo thằng Nhân:
“Mày bình tĩnh, cứ đi tiếp đừng dừng lại.”
Thằng Nhân hít một hơi rồi “ừ” một cái nặng nề.
Đi gần đến cái gò đất, thì con cá trong giỏ nó lại quẫy mạnh, cái gai lưng nó đâm ra đâm vô cái giỏ, làm lủng mấy lỗ. Tôi lúc này thấy có gì kì kì, nói thằng Nhân:
“Mày đưa con cá cho tao coi thử.”
Thằng nhân mở cái giỏ, con cá nó quẫy như điên như dại, không tài nào mà tay không tôi bắt nó được, trút nó ra khỏi giỏ thì sợ nó lách chui đi mất, nên thôi, tôi nhìn nó rồi bảo thằng Nhân:
“Kệ mẹ nó, đi tiếp đi!”
Đề xuất Voz: Cô giáo - Người con gái năm đó anh yêu