Sau nhiều tháng vắng mặt, do bận công tác và công việc riêng, nên mình són truyện này cũng hơi lâu :pudency:. Thật là có lỗi với các bác,
nhưng các bác thông cảm ạ, em sinh 91 cũng mới ra trường, cấp hàm chưa cao nên phải phấn đấu nhiều, nên không có thời gian viết tiếp. Bữa
nay hàm em đã ổn định và viết tiếp mấy phần còn lại cho các bác đọc tiếp ạ :sogood:.
Bác nào chưa đọc mấy phần 1-7 thì vào topic này ạ:
vozforums.com/showthread.php?t=3737689
Chap 8: Lần theo manh mối
Cả đêm hôm đó mình ngồi suy nghĩ kế hoạch tiếp theo phải làm gì đây? Nhất định phải làm sáng tỏ vụ thằng L mới được, nhưng bắt đầu từ
đâu? Cái trò thôi miên với thằng T không biết còn tác dụng không nữa, cứ làm vậy vài lần không biết có chuyện gì với nó không. Manh mối được
cung cấp từ thôi miên cũng rất mơ hồ, và hơn nữa nếu tiếp tục thôi miên với T là điều không nên và không cần thiết vì qua sáng hôm sau nó vẫn
còn rất sợ vụ đó, miệng lẩm bẩm, có vẻ còn nặng hơn lần trước. Mình rặn hỏi nó chỉ nói là "tội L quá", "mày ơi cứu tao với, trò chơi chưa kết
thúc", "tao sợ quá". Đó là những câu nó liên tục nói đi nói lại với mình. "Mày ráng nhớ lại chi tiết lúc mày thấy trong thôi miên, có vậy tao mới
giúp mày được" - mình thử hỏi nó xem còn tìm được thêm manh mối nào không. Nó đáp lại với giọng ngắt quãng của một người đang sợ hãi:
"Tao chỉ thấy L và nó kêu tao chạy đi, rồi hiện ra trong đầu tao là cảnh 3 đứa mình đang ngủ đêm hôm đó, cùng nhiều tiếng la, sau đó tao tỉnh
giấc". "Mày làm gì thấy được cảnh 3 đứa mình chứ?" - mình hỏi nó với vẻ mặt hoài nghi. "Tao không biết nhưng cảnh đó hiện ra vậy". "Vậy giờ
mày dám thử lại thôi miên lần cuối không, tao muốn biết chuyện gì xảy ra tiếp theo" - mặc dù mình cũng không muốn kêu nó làm lại lần này nữa,
nhưng vì tính chất vụ việc và sự thật cũng gần phơi bày nên mình quyết định khuyên nó lần nữa. Có thể nói đây là cái dại thứ 2 của mình mà
xém tí nữa là thằng T cũng đi nốt. Như thường lệ tối 9h bọn mình lại đến chỗ ông thôi miên và phải mất gần 2 tiếng mới đi vô quá trình thôi miên
được, nhưng không như những lần trước, lần này vừa vào tiềm thức được 15 phút nó đã bật dậy la lối om sòm vẻ mặt sợ hãi tột độ. Nó cũng
không nói gì ngoài mấy chữ kêu cứu và liên tục vùng vẫy đến nỗi mình và ông thôi miên phải tiêm thuốc an thần cho nó. Sau khi thuốc ngấm và
nó lã đi, mình mới hỏi ông bác kia tại sao lại như thế thì ổng bảo rằng có thể trong tiềm thức nó đã gặp lại viễn cảnh khủng khiếp, tốt nhất lúc
này không nên thôi miên nữa và không nên cho nó ở gần đây nữa, tốt nhất cho đi xa để khuây khoả. Tối hôm đó về nhà mình có luôn thằng T'.
Khoảng 3h khuya mình đang thiếp đi thì nghe tiếng mở cửa, mở mắt ra thì thấy thằng T mở cửa phòng, mình hỏi "khuya rồi đi đâu thế", thì nó
đáp lại "tao đi vệ sinh". Nghe nó nói vậy mình cũng yên tâm tính ngủ tiếp, nhưng mà khoan đã, có gì đó không ổn lắm, nhà vệ sinh hướng bên
trái, nhưng sao nó lại đi hướng phải đi ra bếp chứ? Mình liền lay thằng T' dậy xem nó đi đâu, 2 thằng mình theo dõi nó, thấy nó đi xuống bếp tay
cầm con dao. Mình cũng có chút phản ứng nhanh nhạy vừa thấy nó cầm con dao đã bay vào ôm nó quật xuống đất, nhưng khổ nỗi vẫn chậm
khoảng 5-10 giây và cổ tay nó đã đứt 1 đường, máu lênh láng, nó ngất lịm đi, và may thêm cái mình có học qua kĩ năng sơ cấp cứu nên cầm
máu tốt cho nó và chở nó đi bệnh viện lúc 3h45 sáng. Sau khi may vết thương xong, tầm hơn 6h sáng nó tỉnh lại bảo khát nước, mình lấy vội ly
nước cho nó và hỏi xem tại sao tối qua lại tự cắt cổ tay chứ, mặt nó ngơ ngác hỏi mình: "Có chuyện đó sao?". Mình mới kêu nó nhìn cổ tay xem,
nhìn xong mặt nó không còn miếng máu nào và lại tiếp tục kêu cứu. Khoảng 7h hơn thì mình chở nó rời bệnh viện, nhưng mặt nó vẫn còn thất
thần lắm, lúc này đây mình biết rõ hơn bao giờ hết nó đã bị ám và không nên nhúng tay vào chuyện này nữa. Mình quyết định chở nó lên 1 ngôi
chùa cách đó khoảng 50km do bác mình làm trụ trì ở đó, đồng thời kêu thằng T' lên đó theo trông chừng nó, mình hi vọng cửa nhà Phật có thể
bảo vệ nó khỏi thế lực tâm linh kia. Còn phần mình dĩ nhiên mình biết độ nguy hiểm của việc tiếp tục điều tra, nhưng mình không thể dừng lại, vì
thằng L, vì sự thật nên mình tiếp tục điều tra theo các manh mối còn lại, và mình cũng nhắm chừng mình có thể chết nhưng không sao cả, cũng
may mạng mình lớn đến giờ vẫn còn type cho anh em forum đọc được. Suốt đoạn về 50km mình cố nhớ lại các manh mối, và chợt nhớ manh mối quan trọng nhất và mình đã bỏ sót đó chính là cái "điện thoại"....
To be continued :shame: