Logo
Trang chủ
Chương 49: Ha ha cô nương

Chương 49: Ha ha cô nương

Đọc to

Đi lại ở đồng ruộng Thiên Mạch, Từ Phượng Niên thuận miệng hỏi: "Vì sao Khoai Lang không thích rời khỏi vương phủ? Còn ngươi lại thích ba ngày hai bữa ra ngoài chạy?"

Thanh Điểu đâu ra đấy trả lời: "Nàng ấy tương đối lười."

Từ Phượng Niên nhảy vọt sang chuyện khác: "Từ Kiêu biết rõ lần này Trương Cự Lộc cầm quyền, chỉnh đốn triều cương, sửa trị biên quân, năm ngoái sơ đã bắt đầu đo đạc thổ địa ở Liêu Đông, một đường long đong, mà quan lại lý thự chết bởi ám sát không dưới mười người, xin từ chức càng nhiều đến hơn ba mươi người, nhưng vẫn bị Trương Cự Lộc tra ra Thứ sử Liêu Đông Bạch Hoài, Trấn thủ thái giám Lỗ Thái Bình, Du kích tướng quân Phó Hàn cùng Tổng binh tham tướng và mười mấy người cường thu dân ruộng, người nhiều nhất sáu trăm khoảnh, ít thì mấy chục khoảnh. Những người này tuy nói không ít đều là bộ hạ cũ, môn sinh của Bắc Lương quân, nhưng hai mươi năm trôi qua rồi, Từ Kiêu còn xem náo nhiệt gì, nhất định phải cùng Trương thủ phụ hò hét, đây không phải làm trái đại thế sao? Còn nữa, Từ Kiêu ngoài miệng nói muốn triều đình xây dựng Lưỡng Liêu như tường đồng vách sắt, nhưng những con sâu mọt béo nhất, một nửa đều có dính líu tới hắn, lời này nói ra không ai tin a. Ngươi nói Từ Kiêu rốt cuộc là nghĩ thế nào?"

Thanh Điểu sao dám trả lời loại vấn đề này.

Từ Phượng Niên cũng không mong có được đáp án, chỉ là hỏi một chút, trong lòng sẽ dễ chịu hơn. Lưỡng Liêu quân sĩ oán hận dân chính buông thả, những điều này đều không phải là điều thế tử điện hạ cảm thấy hứng thú, ví dụ như Bắc Lương bên này, võ bị hùng tráng bậc nhất thiên hạ, không có gì đáng bàn, nhưng nếu muốn nói Bắc Lương thế đạo thái bình, đoán chừng ngay cả Từ Kiêu chính mình cũng phải đỏ mặt. Nếu Đại Trụ quốc là đạo đức Thánh Nhân, Lăng Châu Mục cũng không cần vót nhọn đầu hướng kinh thành mà chui, còn liên lụy vị nữ nhi được xưng là Bắc Lương đại học sĩ kia thành chim hoàng yến không rõ tiền đồ.

Nghĩ đến đây, lại nghĩ tới năm đó "Bắc Lương tứ ác" ly tán có ly tán, đoạn nghĩa có đoạn nghĩa, kết quả chỉ còn lại có Lý Hãn Lâm tên vương bát đản này còn lưu tại Bắc Lương, Từ Phượng Niên liền một hồi bực mình, đặt mông ngồi tại ruộng mép trên bùn đất, mặt đen lên, úng thanh úng khí nói: "Thanh Điểu, giúp ta tìm chút chuyện vui."

Thanh Điểu bình thản nói ra ba chữ: "Thịt bò kho tương."

Từ Phượng Niên đứng dậy cười nói: "Vẫn là Thanh Điểu hiểu ta."

Quan hệ đúng là chủ tớ lại không giống chủ tớ, hai người đi một đoạn đường, ngồi vào xe ngựa cẩm tú đường hoàng, thân xe trang trí thế nào vẫn là thứ yếu, mấu chốt là hai thớt ngựa ngũ hoa này giá trị thiên kim. Trong vương triều, bất kể châu quận nào, nhìn độ dày gia sản của một gã hoàn khố, nhìn giá tiền ngựa là biện pháp trực quan nhất, đương nhiên cũng có một số kẻ tự xưng là hảo hán, không để ý gia cảnh cũng cần mua một đôi ngựa tốt như bạch hạc của Tào gia để giữ thể diện, nhưng hai thớt ngựa ngũ hoa trong đó có "Đại Uyên Hắc Tượng" của thế tử điện hạ, lại là có tiền mà không mua được, một mực là cống phẩm giáp đẳng, cũng chỉ có Từ Phượng Niên dám cưỡi, đổi lại là vương tôn khác, cũng không dám đi ra ngoài khoe khoang, đám thanh lưu gián quan thích nhất đối với chuyện như thế níu lấy không tha.

Từ Phượng Niên tiến vào cửa hàng thịt bò kho tương, nhìn thấy một bức hình ảnh quen thuộc đã lâu, chủ tiệm lão Cổ đang bận Đông bận Tây, tiểu thư Cổ thì ngồi trên bậc thang ngẩn người, hai ngón tay nắm một cành trúc xanh biếc, chậm rãi xoay tròn. Lão Cổ rất đau lòng bảo bối khuê nữ phương xa này, mặc kệ trong tiệm sinh ý thế nào, đều không cần nàng giúp đỡ, nghĩ đến là lão Cổ dưới gối không con, coi nàng như con gái ruột, lòng cha mẹ trong thiên hạ, đều như thế. Tiểu cô nương tên rất có ý tứ, họ Cổ tên Giá Gia, so với cái này càng thú vị chính là năm đó nàng dắt theo con mèo to vào thành, đáng tiếc hai năm nay đều không thấy lộ diện, không biết là lạc đường hay là đã chết.

Thanh Điểu đi cùng chưởng quỹ lấy thịt bò, tự nhiên là cầm, cần phải mua sao? Tại Bắc Lương, thế tử điện hạ muốn vật gì, từ trước đến nay chưa từng có cái thuyết pháp mua, trộm, đoạt, mượn vớ vẩn, đều là cầm.

Từ Phượng Niên đi đến đầu bậc thang, cười tủm tỉm hỏi: "Ha ha cô nương, mèo to của ngươi đâu, không có? Hay là bản thế tử tặng ngươi một con, ngươi cùng ta về vương phủ chơi?"

Bị Từ Phượng Niên gọi là ha ha cô nương, thiếu nữ dậy thì luôn không hiểu tình đời, trước kia ở trong tiệm còn dám cùng Lý Hãn Lâm loại đại hoàn khố trừng mắt đối đầu, đối với thế tử điện hạ cũng là bình bình đạm đạm, không quá e ngại, chỉ là hôm nay có chút khác thường, nhìn thấy Từ Phượng Niên, vô ý thức xê dịch cái mông, đại khái là lần trước tại góc hẻm nhìn thấy thế tử điện hạ cầm đao giết người, mấy ngày nay có vẻ hơi thất hồn lạc phách. Với tính tình cẩn thận chặt chẽ của Từ Phượng Niên, đã cho người nhìn chằm chằm bên này một thời gian. Về phần vì sao lại gọi tiểu thư Cổ là ha ha cô nương, là có điển cố, nghe nói nha đầu này không thích cười, nhiều nhất chính là mặt không biểu tình ha ha vài tiếng, a một tiếng biểu thị buồn cười, ha ha hai tiếng biểu thị rất buồn cười, ha ha ha? Đến nay chưa ai từng nghe qua.

Từ Phượng Niên thấy nàng không có động tĩnh, diễn kịch một vai không thú vị, ngượng ngùng xoay người đi tìm chỗ ngồi, trong tiệm đã vắng vẻ trong nháy mắt, lão Cổ trên mặt nhăn nheo cố nặn ra nụ cười, nịnh nọt xoay người đứng bên cạnh bàn. Kỳ thực không có chuyện của hắn, Thanh Điểu đã an bài thỏa đáng tất cả, bát đũa đều là mang từ trên xe ngựa xuống, đũa ngà voi, bát ngọc sứ, thịt bò kho tương đã bị một thanh ngân đao nhỏ cắt gọn, chỉnh tề chồng lên trong bát, Từ Phượng Niên không dùng đũa, lấy tay bốc mấy miếng nhét vào miệng, muốn chính là cái mùi vị này, nồng đậm lại không ngấy, nước tương lại không che mất vị ngon nguyên bản của thịt bò.

Từ Phượng Niên ăn hết thịt bò, liền dựa vào ghế, mơ màng buồn ngủ.

Nhắm mắt buông rèm, lưỡi chạm vòm họng, đồng thời thu một chân. Nhẹ nhàng gõ răng ba mươi sáu lượt, khí quy huyền khiếu, tức tức mặc tự nhiên.

Chủ tiệm lão Cổ không rõ nội tình, chỉ coi như thế tử điện hạ có chút mệt mỏi, cũng không dám mù quáng ân cần, chỉ cầu đừng là đối với phần thịt bò hôm nay không hài lòng. Từ Phượng Niên bây giờ hít thở dị thường bình ổn, chính như cái gọi là phật pháp chân đế bất quá là ăn uống ngủ nghỉ, tâm pháp Đại Hoàng Đình này suy cho cùng, vẫn là thổ nạp công phu không đáng chú ý, đợi đến khi nào Từ Phượng Niên có thể nghe được nhịp tim của người ta, liền có thể leo lên lục trọng thiên các đệ nhị trọng.

Từ Phượng Niên đột nhiên quay đầu, nhìn về phía cầu thang bên kia, chỉ thấy thiếu nữ hai mắt vô thần nhìn chằm chằm cành trúc trong tay.

Từ Phượng Niên đứng dậy cười nói: "Lão Cổ, lại cho ta hai phần."

Lão Cổ mặt mày hớn hở nói: "Được thôi, nhỏ đi ngay đây."

Từ Phượng Niên không đợi bao lâu, Thanh Điểu liền nhận lấy hai phần thịt bò chín tương hương xông vào mũi, trở lại xe ngựa, Từ Phượng Niên nhấc màn cửa lên, liếc nhìn lão Cổ còn đứng ở cửa tiệm cúi đầu, nhíu mày nói: "Hình như có điểm gì đó là lạ."

Thanh Điểu lắc đầu nói: "Người này thân thế rõ ràng, chỉ là một tiểu thương nhân bình thường."

Từ Phượng Niên cười một tiếng coi như thôi.

Lão Cổ trở lại trong tiệm, lau mồ hôi trên trán, nhất thời nửa khắc trong tiệm khẳng định không có khách nhân nào dám vào, hắn tranh thủ thời gian ngồi nghỉ ngơi, đấm đấm eo, trông thấy tiểu cô nương còn ngồi trên bậc thang, thở dài một tiếng.

Cô gái nhỏ này ở trong tiệm ăn chùa uống chùa còn chưa tính, hết lần này tới lần khác đối với thế tử điện hạ đám nhân vật lớn đều không có khuôn mặt tươi cười, nếu là khuê nữ thân sinh của mình, nhất định phải đánh chửi mới được.

Thiếu nữ xách cành trúc rời khỏi cửa tiệm, trực tiếp ra khỏi thành.

Nàng đi chậm rãi, ra khỏi thành lúc đã là mặt trời lặn, đi thêm một canh giờ, trong cảnh đêm, nàng đi vào Cận Ông Sơn xanh biếc um tùm, nhìn tư thái là không có ý định về thành? Bắc Lương các nơi vẫn luôn cấm đi lại ban đêm nghiêm ngặt, nàng lại không phải thế tử điện hạ, có thể tùy ý ra khỏi thành vào thành ban đêm.

Một cô nương gia ban đêm chẳng lẽ muốn ở trên núi qua đêm?

Cận Ông Sơn dã thú ẩn hiện, càng đi sâu, ngay cả thợ săn cũng phải thành quần kết đội mới dám đi đường đêm.

Không biết đi được bao lâu, thiếu nữ vẫn xụ mặt đi trên đường mòn cô sơn.

Trăng tròn giữa trời, dưới chân nàng đã không có con đường có dấu vết để lần theo, vẫn còn tiến lên.

Đến một đầm nước, nàng dừng lại uống nước, uống được ba phần no bụng.

Sau lưng rừng rậm truyền đến một hồi dị tiếng vang, dọa mấy con hàn nha.

Tiểu cô nương đứng lên, nhìn về phía rừng rậm.

Một con gấu đen chỉ sợ có một người rưỡi nàng cao xông ra, mặt đất bị giẫm đến chấn động.

Nó dừng lại trước mặt tiểu cô nương, phát ra một tiếng gầm thét.

Răng nanh lộ ra ngoài, miệng đầy mùi hôi phun lên mặt tiểu cô nương, một đầu tóc xanh của nàng đều bị thổi phất phơ.

Tiểu cô nương vẫn xụ mặt, thờ ơ không động lòng.

Con gấu to này tựa hồ bị con mồi nhỏ bé chọc giận, há mồm liền muốn cắn xuống.

Oanh một tiếng.

Rừng rậm truyền đến chấn động khí thế càng lớn.

Đợi đến khi gấu xám quay đầu, kết quả lần này đến phiên nó bị một cái miệng to như chậu máu phun nước bọt.

Gấu xám lông dựng đứng, dọa đến căn bản không dám động đậy.

Mấy năm gần đây ở Cận Ông Sơn, thợ săn thường cách một đoạn thời gian liền có thể nhặt được hài cốt của một số mãnh thú cỡ lớn, hổ, gấu đều có. Bọn hắn thực sự không nghĩ ra còn có thứ gì có thể chiếm núi làm vua như thế, sơn quỷ? Yêu ma quỷ quái?

Đáp án ngay ở đây.

Một con "mèo to" hình thể so với gấu xám còn khổng lồ hơn, hùng tráng, cúi đầu gầm thét thị uy với "tiểu gấu xám".

Tiểu cô nương rốt cục lên tiếng:

"Ha ha ha."

P/s: 1 khoảnh bằng 100 mẫu Trung Quốc, chừng 6,6667 hec-ta.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Thái Hư Chí Tôn (Vô Sắc Linh Căn)
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

023 Smilevocam

Trả lời

4 tháng trước

Đụ mẹ vào đọc truyện mà 5p quảng cáo 1 lần

Ẩn danh

1crowxd

2 tuần trước

bro lấy link raw tiếng Trung về tự dịch không tôi gửi cho này