Logo
Trang chủ
Chương 10

Chương 10

Đọc to

Lúc về nhà, vừa thấy tôi mẹ đã chạy tới ẵm lên nựng ngay. Tôi giãy "Mẹ, con lớn rồi mà", mẹ cười, tát đít tôi, bảo: "Cha mày, mới tí tuổi đầu mà lớn lớn cái gì"
Nghĩ cũng tội cho mẹ, trước đây phải lâu lâu mới gặp được tôi một lần, bây giờ nhà cửa ổn định, tôi về sống với mẹ thế này chắc mẹ vui lắm. Còn về ba thì nói thật tôi không thoải mái lắm, tại ba nghiêm, chỉ cần tôi nhõng nhẽo hay vòi vĩnh những thứ không đáng là ba cho tôi mấy roi vô mông. Trước đây tôi hay vòi tiền bà nội, nhưng từ khi về nhà tôi chẳng dám xin tiền, có xin thì cũng xin mẹ, không xin ba (Sau này lớn lên ngược lại, chỉ xin ba, không xin mẹ). Ba luôn tìm cách uốn nắn tôi từ nhỏ, làm sao để tôi có thể học hành đàng hoàng, ba thường bảo ba khổ quen rồi chứ con không được khổ, hồi đó ba phải bỏ học ba đã rất buồn, bây giờ có thể kiếm tiền ba nhất định phải lo cho tôi đầy đủ, ăn học tới nơi tới chốn. Mỗi lần đánh đòn tôi xong, một lúc sau ba lại bế tôi vào lòng mà thủ thỉ, xoa xoa chỗ ba vừa mới đánh, lúc đó tôi cũng cảm nhận được nỗi đau của ba khi ba phải tự tay đánh tôi. Điều ba sợ nhất là tôi trở nên hư hỏng, ba luôn dặn "Nhà mình nghèo thì nghèo nhưng phải sống sạch, ba ghét nhất những kẻ xảo quyệt dối trá đó con à". Tôi tự nghĩ mình đã lớn nhưng trong vòng tay ba tôi lại thấy mình nhỏ bé hơn bao giờ. Tôi rất yêu mẹ, và với ba tôi luôn có một sự kính trọng tuyệt đối với một tình thương khó nói thành lời.

Được mấy ngày thì cái nhãn "trai đẹp đã biến mất", mọi người cũng đã quen với mặt tôi, họ không còn nhìn tò mò như trước nữa, thậm chí tôi còn nghe mấy câu "Sao giờ tao thấy nó hết đẹp rồi mày", "tao thấy cũng được thôi chứ cũng có đẹp gì lắm đâu", "chắc bữa mình nhìn nhầm",... nghe mấy câu đó xong không biết nên cười hay nên khóc. :baffle: Dù hơi thất vọng vì độ "đẹp" của mình giảm nhanh quá, nhưng được cái từ giờ đã được yên thân, không bị chú ý là tốt rồi..... Nói thế thôi chứ cũng buồn lắm, hức hức *chấm khăn giấy lau nước mắt * lâu lâu mới được ATSM tí mà đã phũ nhanh quá, còn đâu hot boy một thời...

Ngày hôm ấy sau một cơn mưa tầm tã, sân trường đã lổm chổm những vũng nước to đặc. Tiết trời mát mẻ, những cây bồ đề nghiêng bóng xuống sân trường. Quanh đó lác đác lá vàng rơi, tiếng chim ríu rít trên cành. Tôi nhắm mắt, tận hưởng khí trời mát mẻ, khung cảnh thật thơ mộng trữ tình, có khi tôi có thể xuất khẩu thành thơ nữa ấy chứ. Ước gì có thêm Hân ngồi cạnh tôi, như thế khoảnh khắc này sẽ đẹp như trong phim Hàn Quốc. Tôi mơ màng nghĩ đến gương mặt Hân, nụ cười Hân, ôi tất cả thật đáng yêu. :beauty:
Bỗng nhiên, xung quanh rộn lên những tiếng hò la ầm ĩ, rồi đấy, đám con gái chó chết kia lại bắt đầu la hét điên cuồng rồi đấy. Cái miệng tụi nó bô bô đến phát ghét, nói mà như cho cả trường nghe ấy, có lẽ lúc mới sinh mẹ nó sinh cái miệng trước, đâu được như đôi môi hồng hào đáng yêu của Hân :beauty:, tụi nó nói cười hô hổ như chẳng có ai xung quanh, đâu được như cách ăn nói dịu dàng của Hân :beauty:, mắt thì liếc ngang liếc dọc, còn ngoáy mũi giữa thanh thiên bạch nhật nữa chứ trời ạ, sao không được dễ thương thanh thoát như Hân chứ :beauty:, cùng là trẻ con mà sao khác biệt thế . Biết là con trai không nên chú ý những điều nhỏ nhen như thế nhưng... phải nói sao nhỉ, con gái con lứa gì mà chạy rầm rập trong sân trường, cười ha hả như những con điên thế kia thì thật không ổn :angry:
Không chỉ mấy thím đó, còn mấy cha kia nữa, chơi thì lựa chỗ nào mà chơi, nghĩ sao đá banh mà một đứa đứng đầu trường, một đứa đứng cuối trường, 2 đứa cứ thế đá qua đá lại, tính thử sức mạnh của chân ah, đã vậy im lặng mà đá đi, còn chỉ trỏ lung tung nói cười ha hả nữa, thiệt muốn tát tụi nó mấy cái cho vêu mồm mà. Ôi còn đâu không gian yên tĩnh của tôi.
Cố chìm vào cảnh trời thơ mộng, không nghĩ ngợi nữa, không quan tâm tụi nó nữa, hãy hòa mình với thiên nhiên đi. Chợt, "bộp" một cái, một thằng chó chết nào đá trái banh vô vũng nước làm nước bắn tung tóe lên người ông. :canny: Một trong hai thằng đá lúc nãy nói lớn "Ặc xin lỗi, mình đá hụt chân". Trông có vẻ nó không cố ý thiệt, haizz, trời ạ, đang chiêm ngưỡng cảnh sắc thiên nhiên thì bị một một vũng nước tạt vô mặt thế này. Tôi ngẩn người ra một lúc, nhìn thằng đó, rồi lại nhìn mình, phải rồi, phải bình tĩnh, bình tĩnh, mình không còn là thằng côn đồ như ngày trước nữa, chỉ là cái áo thôi mà. Tôi cũng hơi giận nhưng lại thôi, tặc lưỡi quay đầu bỏ đi, chợt có tiếng cười khúc khích sau lưng
- Trông bạn cứ như vừa mới tè dầm ấy nhỉ - Hân ngồi gần đấy, thấy cảnh đó liền nhìn mình cười hi hi. Thật, xấu hổ quá đi mà!

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Dị Độ Lữ Xã
Quay lại truyện Ước gì.....
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Đạt hồ

Trả lời

3 tháng trước

truyện này được đăng ở đâu vậy ạ? mình muốn xem tiếp nội dung tiếp theo của truyện này