Logo
Trang chủ
Chương 11

Chương 11

Đọc to

"Trông bạn như vừa tè dầm ấy nhỉ!"

Hân ngồi gần đó, thấy cảnh này liền nhìn mình cười khúc khích. Thật, xấu hổ chết đi được! Tôi liếc Hân, phủi quần áo.

"Ngồi đây từ bao giờ thế?" - Tôi hỏi.

"Từ nãy."

"Lại đọc sách à? Sao ngày nào cũng đọc sách thế?"

"Hay mà, bạn không thích hả?"

"À không... Mà nhà bạn nhiều sách lắm hay sao mà ngày nào cũng mang lên trường một cuốn để đọc thế?"

"À đâu có, cuốn này ở thư viện trường đấy. Thư viện mở cách đây không lâu, nhập nhiều sách hay lắm, nhưng mình chỉ thấy toàn thầy cô mượn thôi, học sinh chả ai muốn rờ tay vô sách."

"Thư viện? Trường mình có thư viện hả? Ở đâu vậy?"

Hân chỉ tay về phía xa: "Cạnh phòng ngủ đó."

"Ờ, cảm ơn."

Tôi đi về phía thư viện. Bỗng dưng trong đầu chợt nhớ ra điều gì đó, tôi lại muốn đến thư viện.

Thư viện trường không to lắm, nhưng nhiều kệ sách. Có riêng một kệ đựng toàn truyện tranh cho học sinh đọc. Tôi lướt qua hết các kệ, thư viện đúng là yên tĩnh, mọi thứ dường như bất động kể cả cô thủ thư.

Tôi loay hoay lần tìm từng kệ, từng cuốn. Có khá nhiều loại sách mà tôi chưa biết đến bao giờ. Tìm một lúc vẫn chưa thấy thứ mình cần, bỗng nghe tiếng nói đằng sau:

"Con trả sách nè cô" - Hân nói với cô thủ thư.

"Ừ con, có thuê cuốn khác nữa không?"

"Dạ có chứ ạ, con mượn về nhà luôn được không cô?"

"À được chứ, nhớ đừng làm hư sách nghen."

"Dạ."

Hân quay sang thấy tôi, thốt lên: "A, bạn cũng đến mượn sách nữa hả?"

"Chứ chẳng đến đây chơi."

"Vậy tìm được cuốn nào chưa?"

"Chưa."

Chợt Hân nhìn khắp người tôi, rồi móc trong túi ra một bịch khăn giấy, rút ra một miếng và lau cho tôi. Chợt tôi nổi da gà, tim lại đập thình thịch và dường như thấy khó thở mỗi khi Hân áp gần vào.

"Để... để tui tự lau được rồi" - Tôi bước lui một bước, lấy miếng khăn giấy và tự lau mình.

"Ờ ha, mình khùng nhở, tự nhiên đi lau cho bạn."

"Vậy... cảm ơn nha."

"Không có gì, nhớ lau kỹ nha, bạn ướt thế chắc không vào lớp học được đó."

"Mà bạn đem theo khăn giấy chi vậy?"

"Mẹ mình dặn mang theo để khi nào bị ướt thì lấy dùng. Mình thì chưa bị ướt bao giờ, nhưng mấy đứa bạn trong lớp đùa giỡn nên hay ướt mình hoài hà, nhờ thế mình cũng giúp được mấy bạn."

Nhỏ này được giáo huấn kỹ thật. Không nói nữa, Hân kéo tay mình tới mấy kệ sách, lấy ra một cuốn đưa mình:

"Bạn đọc cuốn này thử đi, cuốn mình thích nhất đó. Thôi giờ mình phải về lớp. Bye nha!"

Hân đi ra sân trường. Tôi vẫn đứng đây trông theo bóng cô ấy khuất dần vào lớp học. Mảnh khăn giấy còn ướt vẫn đang giữ trên tay. Hân à, mình vốn không thích đọc sách nhưng có lẽ từ giờ mình sẽ cố gắng đọc nhiều hơn.

"Nè, con chọn được cuốn gì chưa?" - Cô thủ thư hỏi.

Tôi lúng túng, nãy giờ tôi tìm đi tìm lại mấy lần rồi nhưng vẫn chưa thấy cuốn sách cần tìm. Thôi kệ đành đọc đại cuốn sách Hân đưa vậy. Hân bảo đây là cuốn Hân thích nhất. Để đọc thử xem sao.

"Cô ơi, cho con hỏi... ở đây có cuốn sách nào về... thủ ngữ không ạ?" - Tôi ngập ngừng.

"Hả?" - Cô thủ thư ngạc nhiên.

"Tức là sách về ngôn ngữ tay ấy, ngôn ngữ dành cho người câm và người điếc ấy."

Cô thủ thư suy nghĩ hồi lâu, lấy ra một quyển sổ và lướt tìm những cái tên trong quyển sổ đó.

"À đây rồi, có một cuốn, nhưng có người mượn rồi con à."

"À vậy thôi, cho con mượn cuốn này."

Tôi đưa cuốn sách Hân đưa lúc nãy.

"Cuốn này bé Hân đưa cho con hả?"

"Dạ."

"Con bé dễ thương đó, cứ có đứa bạn nào thích đọc sách là nó mừng quýnh lên, từ lúc thư viện mở ngày nào nó cũng đến đây đọc, học sinh cả trường hầu như chỉ có mỗi nó là thường đọc ở đây thôi, lâu lâu có mấy đứa nhỏ khác nhưng tụi nó chỉ toàn xem truyện tranh. Con cũng là người thích đọc sách hả?"

"Dạ không. Tại Hân bảo nên con đọc."

Đi khỏi thư viện, tôi vẫn thấy tim đập thình thịch. Mỗi khi bàn luận về sách, mắt Hân lại sáng lên. Nếu như tôi không nói dối mình thích đọc sách, không biết Hân có nói chuyện thân mật với tôi thế không.

Tôi rút một bịch snack ra ăn. Cuối cùng cuốn sách tôi tìm vẫn không có. Mà Hân đưa tôi cuốn gì thế nhỉ, sách hình à, có nhiều tranh vẽ quá, hình như không phải truyện Việt Nam, cũng may không quá nhiều chữ nếu không tôi chẳng đủ kiên trì để đọc nó, mà hình như cuốn sách này không dành cho trẻ em, nó cứ như một tác phẩm kinh điển được phổ thành tranh ấy, tên sách cũng lạ nữa: "Đồi gió hú".

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật
Quay lại truyện Ước gì.....
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Đạt hồ

Trả lời

3 tháng trước

truyện này được đăng ở đâu vậy ạ? mình muốn xem tiếp nội dung tiếp theo của truyện này