Logo
Trang chủ

Chương 107

Đọc to


Yên bình ư?

“Ở đây đẹp quá đúng không anh! Hì, anh nín đi! Anh phải nín thì mới lau được nước mắt cho người khác chứ!”

“Được mà! Anh có thể đến đây bất cứ lúc nào anh muốn! Em sẽ lại ôm anh thế này, và sẽ không còn gì quan trọng nữa. Anh hãy cứ là anh, em vẫn luôn ở đây, vẫn sẽ luôn ôm anh như thế!”

……….

Tiếng sóng biển rì rào từng đợt, dải bọt trắng từng dòng phà vào tảng đá, len vào các rặng san hô, và cố lội vào bờ đến khi làm ướt gót chân tôi.
Mặt trời ngả màu hồng, nhuốm đầy nét buồn cho một ngày sắp tắt.
Vài giọt nước văng tung tóe bám vào mặt tôi, như muốn níu lại một phần ký ức.

“Anh, hay ngày mai em dạy anh tập bơi nhé!”

Em vẫn luôn trong tâm trí tôi. Bốn năm rồi. Tôi đã từ bỏ việc tìm em, nhưng tiềm thức thì không bao giờ buông bỏ.
Phải, đôi lúc tôi ghen tỵ với Lâm, người đã tìm lại được điều tưởng như đã mất.
Nhưng với tôi, người vĩnh viễn sẽ không bao giờ thấy em lần nữa, thì phải làm sao?
Nếu vòng tay của em đã hoàn toàn lạc mất, nếu tôi đến ngồi dưới cánh đồng nhưng lại không thấy em đâu, nếu cánh diều của em đã không còn thấp thoáng trên bầu trời, thì tôi còn níu giữ những kỷ niệm này làm gì nữa…
Một lần trên mạng tôi đọc được “Đôi lúc trong cuộc sống, buông tay mới là dũng cảm nhất” Chắc câu đó đúng với tôi hiện giờ, bốn năm qua sống trong quá khứ tôi mệt mỏi lắm rồi.
Tôi không muốn nhớ về em nữa. Tôi không muốn nhớ về ngày mưa rào ấy nữa.
Em hãy làm ơn, nằm lại trong quá khứ của tôi!
Cảm ơn em, Vy!

Tôi nhặt một viên đá, viết tên em lên đó, rồi ném mạnh ra xa, lặng nhìn nó chìm xuống đáy biển.

Mặt trời không còn, một ngày đã tắt!

Tạm biệt em, tuổi thơ của tôi.

Đề xuất Tâm Linh: Ngôi Làng Linh Thiêng
Quay lại truyện Ước gì.....
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Đạt hồ

Trả lời

5 tháng trước

truyện này được đăng ở đâu vậy ạ? mình muốn xem tiếp nội dung tiếp theo của truyện này