Logo
Trang chủ

Chương 110

Đọc to

Thí sinh thứ tư: Tôi Thất Bại Quá.

MC: “Bộ trang phục của bạn có ý nghĩa gì?”

Thí sinh *mặt ủ rũ*: “Nó thể hiện cuộc đời của em, một màu đen như chị Dậu, một màu đen như bộ đồ em diện lên người. Em sẽ chẳng có tương lai, sẽ chẳng có ai hi vọng, chẳng cô gái nào thèm. Em sẽ chết đi mà không ai nhớ đến. Và cả cuộc đời, có lẽ em sẽ phải ăn mặc thế này để người ta cười, chỉ trỏ, hoặc chỉ có thể đi làm trai bao cho mấy bà nhà giàu bụng phệ…”

MC *vỗ vai an ủi*: “Đừng bi quan quá, tôi tin….’’

*Thí sinh Tôi Là Thằng MC Chết Dẫm từ trong cánh gà lao ra, kéo theo cả lũ đang cố sức ngăn cản*: “Thằng MC kia, mày giỏi thì đối mặt với bố, đừng có trốn chui trốn nhủi ngoài đây, hôm nay bố quyết một mất một còn với mày…’’

MC *xắn tay áo*: “Mày tưởng bố sợ mày à?!”

*Thí sinh Tôi Thất Bại Quá ngồi gục xuống mặc kệ cuộc hỗn chiến đằng sau, thều thào trong tuyệt vọng*: “ Đấy, tôi biết mà, phần thi của tôi còn chẳng được trọn vẹn, sẽ chẳng có cái gì trọn vẹn, đấy là kết cục cho một đứa không trọn vẹn như tôi, tôi thất bại quá…’’

…..

Thí sinh thứ năm: Thợ Sửa Ống Nước, Thợ Sửa Ti-vi, Nhân Viên Đưa Thư, Bố Chồng, Anh Rể Và Ông Hàng Xóm.

MC: “Cái tên thật ấn tượng! Bạn cho tôi biết trang phục của bạn có ý nghĩa gì nào?”

Thí sinh *cúi đầu*: “Kimochi Yukie Nakama Keiko Kitagawa Nozomi Sasaki Sawajiri Erika Jav’’

MC: “Cái gì vại?! Nói tiếng Việt được không?”

Thí sinh *mặt nghiêm túc*: “Kimochi Masami Nagasawa Ayaka Komatsu Karina Nose Aida Yua Aso Nozomi Kana Momonogi Jav’’

….
….

Sau một loạt màn trình diễn thú vị và không kém phần…khó hiểu, cuối cùng cũng đến lượt tôi.

“Vâng, hãy chào đón thí sinh thứ 15, cũng là thí sinh cuối cùng của vòng một, đến từ lớp chuyên, bạn Đố Biết Tên Tao”

Tôi tự tin bước lên sân khấu, nhìn thẳng vào khán giả, nở một nụ cười và tiến tới. Nhưng éo le thay, mới được vài bước tôi bắt đầu loạng choạng, anh MC la lên “ối”, khán giả hốt hoảng nhìn tôi, tôi ngã phịch xuống sàn, liền đó lăn một vòng tạo tư thế nằm ngang một tay chống đầu một tay chống hông hai chân duỗi sang một bên để lộ cặp đùi quyến rũ. Anh MC thở phào “Hóa ra cậu ấy tạo dáng người đẹp bên bãi biển, thế mà tôi cứ tưởng…”

Tôi ngồi dậy, cởi đôi giày cao gót chết tiệt quăng sang một bên, không biết lúc nãy té mình có lộ hàng không nhỉ? Tôi đứng lên đi tiếp, vừa đi vừa lắc hông, catwalk như một người mẫu chuyên nghiệp (hoặc ít ra tôi nghĩ thế)

“Ồ, bây giờ lại là chân trần cá tính”, MC nói. Tôi ra giữa sân khấu xoay qua xoay lại, đi tới đi lui, nháy mắt đá lông nheo đủ kiểu, rút khăn tay trong ngực quăng xuống khán giả,…sao vẫn chưa hết nhạc nhỉ? Mình phải làm gì nữa đây?

Tôi loay hoay một lúc rồi bất chợt nhìn thấy Mẫn trong đám đông. Trong vài giây tôi thật sự rất bất ngờ. Mẫn mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần jean và mang đôi giày converse đen. Cô ấy đội mái tóc ngắn màu bạch kim, nhìn như một mỹ nam từ phim Hàn bước ra. Mẫn liếc ánh mắt sắc sảo về phía tôi, các cô gái xung quanh cứ thẹn thùng lâu lâu lại ngước nhìn Mẫn. Rõ ràng trong trường về độ đẹp trai không ai đọ lại Mẫn.

Tôi nhìn lại mình, cảm giác như Lọ Lem đứng trước hoàng tử, có chút hổ thẹn.

Nhạc vẫn chưa dừng, tôi không thể đứng trơ đây được, tôi suy nghĩ và nảy ra một ý tưởng.

Tôi bước xuống sân khấu, đám đông dạt ra. “Ồ, cô ấy định làm gì đây?”, MC thắc mắc.

Tôi tiến tới chỗ Mẫn, một tay kéo nhẹ tà váy ra sau, khẽ nhún người xuống, một tay đưa ra trước yêu cầu nắm lấy. Mẫn cũng ngơ ngác nhìn tôi.

- Nếu em là Song Hye Kyo, anh có thể là Song Joong-ki của đời em không? – Tôi nói.

- Ơ?! – Mẫn không hiểu.

- Có thể nhảy với tôi một bài không? - Tôi nói tiếp.

Lần này Mẫn hiểu và rụt rè nắm lấy tay tôi. Tôi đặt tay lên vai Mẫn, tay Mẫn đưa ra sau lưng tôi, chúng tôi lắc lư theo điệu nhạc. Đám đông đứng thành vòng tròn xem chúng tôi nhảy. Đến đoạn cao trào Mẫn đưa tay lên cao, tôi xoay một vòng và ngã vào người Mẫn. Mùi nước hoa thoảng ra từ anh ấy khiến tôi chỉ muốn nằm yên trong vòng tay Mẫn mãi thôi.

Mẫn ghé sát tai tôi, thì thầm:

- Sao ông nói mấy câu sến quá vậy?

- Hôm nay tui là con gái mà.

- Con gái đâu có nói mấy câu đó?

- Anh không phải con gái anh không hiểu được đâu oppa à.

Chúng tôi nhảy với nhau được lúc nữa thì nhạc tắt, tôi lưu luyến rút chiếc khăn tay trong ngực ra đưa cho Mẫn, bịn rịn nói:

- Anh giữ chiếc khăn này, sau có gặp lại hãy trả cho em, nó là minh chứng cho tình y…

- Thôi khỏi, giờ trả luôn nè! Nổi cả da gà! – Mẫn đáp lại trong sự lạnh lùng, hờ hững.

Tôi bàng hoàng nhận ra một sự thật, anh ấy không yêu tôi như tôi tưởng. Những điệu nhảy kia còn có ý nghĩa gì?!

Tôi đau khổ quay đi, đưa mắt nhìn anh lần cuối, rồi đành dấn bước đến bên người đàn ông khác.

Người đàn ông này tuy không ân cần, lịch lãm như Mẫn, nhưng lại là chỗ dựa vững chắc và luôn lắng nghe mỗi khi tôi tâm sự. Anh ấy hỏi tôi bằng giọng nhẹ nhàng đầy quan tâm: “Cậu diễn xong chưa?’’. Tôi cười hè hè “Dạ xong rồi.’’

“Vâng, hãy dành một tráng pháo tay cho màn trình diễn tuyệt vời của bạn Đố Biết Tên Tao. Và tôi đếch hiểu tại sao nhạc của cậu ta lại dài gấp ba lần bình thường! Vâng, vỗ tay đi nào!’’, MC nói.

Đoạn anh quay sang tôi hỏi:

“Tôi thấy bạn mặc đồ thủy thủ, rất dễ thương, qua bộ trang phục này bạn muốn thể hiện điều gì?’’

Tôi suy nghĩ trong vài giây rồi đứng dang chân, một tay chống hông, đưa hai ngón tay lên trán, nói lớn:

“Ta là chiến binh thủy thủ của Tình yêu và Công lý – Thủy thủ mặt trăng. Nhân danh mặt trăng, ta sẽ trừng trị ngươi!’’ Rồi tôi bỏ vô trong.

“Đệch!’’ Đó là tất cả những gì tôi nghe từ phía khán giả.

Vòng một kết thúc.
 

Đề xuất Tiên Hiệp: Ta Ở Nhân Gian Đạp Đất Thành Tiên
Quay lại truyện Ước gì.....
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Đạt hồ

Trả lời

5 tháng trước

truyện này được đăng ở đâu vậy ạ? mình muốn xem tiếp nội dung tiếp theo của truyện này