Lại nói về cuộn băng, sau vụ ám ảnh kinh hoàng đó không ai dám rờ tới nó nữa. Nhưng lời đồn bảo rằng với những ai đã xem, cách duy nhất để thoát khỏi con ma là phải copy cuộn băng và đưa cho người khác xem, và lời nguyền sẽ lại được tiếp diễn.
Sau khi bàn bạc thống nhất, người trong làng quyết định đưa cuộn băng cho một cụ già đang hấp hối, hi vọng rằng cụ sẽ là người cuối cùng coi cuộn băng, và khi chết đi sẽ mang theo cuộn băng lẫn lời nguyền xuống dưới mồ.
Mọi người mở cuộn băng lên và nhanh chóng bỏ đi, để lại mình cụ với con ma trong ti vi. Con ma có vẻ bị đánh đập dữ quá nên hoảng, không dám chui ra nữa, nó chỉ âm thầm gọi điện cho cụ sau khi cụ coi xong.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, cụ già bằng chút sức lực cuối cùng đưa tay bắt máy:
-Alo?...Ai đấy? –Cụ hỏi.
-Ngươi sẽ chết trong bảy ngày nữa. –Con ma trả lời.
Nghe xong cụ già tái mét, mặt cắt không còn giọt máu. Cụ lập bập đáp:
-A…alo…nói lại đi…tôi bị lãng tai…nghe không rõ…
-Ta bảo là ngươi sẽ chết trong bảy ngày nữa! –Con ma kiên nhẫn nhắc lại.
-Tôi sẽ ăn ốp lếch trong Xảy Chày hả? –Cụ cố gắng nghe rõ hơn.
-Chết, không phải ốp lếch! Mà Xảy Chảy là cái qué gì! Ngươi sẽ chết trong bảy ngày nữa!!! Bảy ngày rõ chưa đồ điếc!!! –Con ma tức giận.
Cụ im lặng.
-Ờ…chết…chết trong bảy ngày…tôi rõ rồi…xin lỗi vì làm cô khó chịu, chỉ tại tuổi già… –Cụ ậm ừ, giọng buồn bã.
-Ơ…A dạ không… -Cô gái trở nên lúng túng- …vừa rồi cháu có lỗi quá, biết cụ khó nghe mà tự dưng quát lên như vậy, cháu…cháu xin lỗi…cháu xin lỗi ạ!
-Ha ha không sao, tuổi trẻ ai chẳng có lúc nông nổi… tuổi già như ta lại hay làm mọi người khó chịu… Mà này, tôi tuy không nghe rõ cô nói gì, nhưng giọng cô dễ thương lắm!...
-Dạ không, cháu…cháu… -Cô gái ngại ngùng-…trước giờ chưa ai khen cháu thế cả…
-Phải rồi, nghe tin mình chết ai mà khen cho được… -Cụ cười hiền hậu-…nhưng đó là sự thật.
-Cháu…cháu cảm ơn ạ!
-Cô tên gì?
-Sadako ạ.
-Cô là người Nhật à ?
-Dạ.
-Cô nói tiếng Việt sõi ghê nhỉ.
-Vì áp lực công việc nên cháu phải học thêm nhiều thứ tiếng ạ.
-Ồ, cô giỏi thế chắc được nhiều người yêu mến lắm.
-Không đâu ạ, họ toàn ghét bỏ và xua đuổi cháu thôi, có người còn sợ hãi và thét lên khi gặp cháu nữa cơ.
-Xã hội là thế, người tài giỏi lúc nào cũng bị ghen ghét. Cháu cố lên nhé, ta tin rồi cuối cùng người giỏi nhất sẽ chiến thắng.
-Cháu cám ơn cụ ạ!
-Thôi chào cháu, ta chuẩn bị chết đây. Chúc cháu thành công trong sự nghiệp nhé!
-Cháu chào cụ ạ. Chúc cụ chết vui vẻ!
Cụ già cúp máy, nằm yên trên giường chờ đợi hơi thở cuối cùng.
Nhưng một tiếng, hai tiếng, rồi lại ba tiếng trôi qua, cụ vẫn chưa chết.
Phải rồi, cô Sadako đã bảo cụ sẽ chết trong bảy ngày nữa mà, làm sao cụ chết bây giờ được. Thế là cụ sống tiếp bảy ngày.
Đến ngày thứ bảy, cụ lại mở cuộn băng lên xem, rồi lại nhận được cuộc gọi của cô Sadako báo rằng cụ sẽ chết trong bảy ngày nữa. Thế là cụ lại sống tiếp bảy ngày.
Cứ thế, mỗi khi sắp chết cụ lại mở cuộn băng lên xem, và lại sống tiếp bảy ngày. Rồi từ bảy ngày này sang bảy ngày khác, từ năm này sang năm khác, cuối cùng cụ sống bất tử.
Đạt hồ
Trả lời5 tháng trước
truyện này được đăng ở đâu vậy ạ? mình muốn xem tiếp nội dung tiếp theo của truyện này