Logo
Trang chủ

Chương 112

Đọc to

“Hãy chào đón sự trở lại của các thí sinh, và bắt đầu vòng hai: vòng thi Tài Năng!’’, tiếng MC vang lên.

Mọi người lại huyên náo hơn bao giờ hết, còn hơn cả lúc mới bắt đầu chương trình, có lẽ do ảnh hưởng của vòng một.

Các tiết mục bắt đầu diễn ra, đứa hát, đứa chơi guitar, piano, đứa nhảy hiện đại, đứa khiêu vũ, đứa ngâm thơ, đứa làm ảo thuật, đứa múa võ,… Và tôi thắc mắc là sao nhà trường dám để tụi nó thi mấy cái này nhỉ, nó không phạm pháp sao? Nó vi phạm luật dân sự đấy! Nó xúc phạm đôi mắt người nhìn, nó gây nên tiếng thét từ phía khán giả, nó đầu độc tâm hồn những người trẻ tuổi, nó làm nổi da gà, nó kích động chứng căng đơ thần kinh trên khuôn mặt mỗi người!

Nhìn cái lũ ái nam ái nữ uốn éo trên sân khấu, tôi tởm không chịu được! Bạn có biết cảm giác bức bối khi phải nghe một giọng hát trầm thô kệch phát ra từ một thằng đàn ông mặc váy son môi đội tóc giả nó kinh khiếp thế nào không?

Bạn đã bao giờ nghe một thằng đực rựa ngâm thơ cố bắt chước giọng mấy cô ả đào chưa? Phải, đó đ** phải ngâm thơ, nó đang đọc kinh nguyền rủa lên tất cả những linh hồn tội lỗi ở đây.

Múa ba-lê có lẽ là trò bựa nhất. Nó đang múa thiên nga gãy cánh ấy hả? Không, nó múa thiên nga giãy chết thì có. Mỗi lần đến đoạn nó giơ chân lên trời và xoay mấy vòng là tôi chỉ muốn lao ra đâm chết nó, cái cồm cộm giữa hai chân nó sẽ hút hết ánh nhìn nghệ thuật của mọi người mất.

Trong tất cả tiết mục tôi có chút hứng thú với phần thi của một đứa. Đó là tiết mục kể chuyện.

“Sau đây em xin được kể một câu chuyện.
Làng em có một cây bàng, vì sống lâu năm nên nó biến thành cây đa.
Thuở ấy, chiến tranh giữa quân Nguyên-Mông và Hơ-Mông đã khiến dân chúng lầm than. Lúc bấy giờ làng em bỗng xuất hiện một đứa trẻ kì lạ, mới lên ba đã đòi đi đánh giặc. Đứa bé ấy ăn không biết no, áo vừa mặc xong đã căng đứt chỉ. Chú bé vùng dậy, vươn vai một cái bỗng biến thành một tráng sĩ mình cao hơn trượng, oai phong lẫm liệt. Tráng sĩ leo lên ngựa sắt, ngựa sắt hí ra lửa. Tráng sĩ mặc giáp sắt, cầm roi sắt thúc ngựa phi thẳng đến nơi có giặc, lao vào thiên binh vạn mã toát lên bá khí cường liệt dị thường, giặc chết như rạ. Bỗng roi sắt gãy. Tráng sĩ bèn nhổ cây đa làng em lên quật vào giặc, quét sạch bóng Nguyên-Mông và Hơ-Mông ra khỏi đất nước. Sau đó tráng sĩ bay về trời, để lại bao nhiêu tàn dư, rác rưởi, xác chết cho làng em dọn.

Kể từ khi vắng bóng cây đa, làng em trở thành ngôi làng của nắng và gió rát, thời tiết khắc nghiệt, ai ai cũng trốn trong nhà chẳng muốn ra đường. Việc làm ăn bỏ bê, nhiều người đã bỏ làng mà đi. Lúc ấy có một lữ khách qua đường, vì chịu không nổi nên đã thét lên: “Tôi muốn tắt nắng đi… Tôi muốn buộc gió lại…” Từ đó bài thơ “Vội Vàng” ra đời.

Ít lâu sau người lữ khách ấy bị bắt vì tội tham gia Việt Tân biểu tình gây rối với khẩu hiệu “Tôi chọn cá”. Trong tù, người ấy dành hết thời gian viết một cuốn nhật ký. Nhanh chóng cuốn Nhật ký trong tù được truyền khắp các trại giam và lọt ra bên ngoài. Trong ấy viết rằng ông đã giấu hạt của cây đa thần bên cạnh bài thơ Vội Vàng, và để chúng ở một nơi xa xôi trên đại dương. Kẻ nào tìm được sẽ trở thành “vua bóng mát” Nghe tin đó trai tráng làng em đổ xô ra ra biển, dong buồm thẳng tiến tìm kho báu, mở ra Đại kỷ nguyên One-pack.

Lại nói về làng em sau khi đàn ông con trai đi hết thì không hiểu ở đâu xuất hiện một cuộn băng được lan truyền rộng rãi. Nghe đồn ai xem cuộn băng này thì bảy ngày sau sẽ chết. Vì tò mò nên tất cả đàn bà con gái trong làng tụ tập lại cùng xem cuộn băng. Bỏ băng vào ti vi, mọi người nín thở theo dõi. Lúc đầu tivi rè rè như nhiễu sóng, vài giây sau hiện lên hình ảnh một cái giếng, dưới giếng một cô gái mặc váy trắng, tóc xõa khắp mặt đang chầm chậm bò lên. Mọi người trở nên kinh hãi khi cô gái đó trèo ra khỏi giếng, tiến lại phía màn hình và từ từ chui ra khỏi ti vi. Các bà các chị sợ quá nhốn nháo chạy xuống bếp lục tìm dao, kéo, rìu, gậy, baton, côn, súng lục và hàng tá thứ vũ khí kinh dị khác lên đâm chém con ma. Vụ đánh đập kéo dài gần một tiếng đồng hồ, sau mọi người tản đi để lại con ma nằm héo queo dưới nền đất.
Con ma khóc hức hức vì đau đớn, bỗng nhiên khói trắng ở đâu ùa tới, và từ trong làn khói một ông lão râu tóc bạc phơ, khuôn mặt hiền từ bước ra. Ông nhẹ nhàng hỏi:
-Vì sao con khóc?
-Hức...Bụt…con… -Con ma ngẩng đầu thỏ thẻ.
“Bốp!”, ông bụt quất cây phất trần vào con ma ngay khi vừa thấy mặt nó, thốt lên giận dữ:
-Fuck! Con mọi da đen! Bitch!
Ngay sau đó ông bị FBI bắt vì tội kỳ thị người da màu.

Đề xuất Voz: Hồng Trần Vấn Đạo
Quay lại truyện Ước gì.....
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Đạt hồ

Trả lời

5 tháng trước

truyện này được đăng ở đâu vậy ạ? mình muốn xem tiếp nội dung tiếp theo của truyện này