Logo
Trang chủ

Chương 116

Đọc to

Có những hôm Ring thương mẹ, chạy ra phụ mẹ cắt lúa, nhưng bị mẹ đuổi vào vì ánh nắng sẽ làm cháy da Ring (vì Ring có một nửa dòng máu là quỷ). Những lúc như thế Ring chỉ biết ngồi nhìn mẹ mà đau xót, hận mình sao cứ mãi nhỏ không thể giúp được mẹ.

Cứ thế Sadako một mình nuôi con cho đến năm Ring 13 tuổi, cũng là lúc linh hồn cô bị thiêu cháy gần hết.
Một hôm khi đang làm đồng, Sadako ngã rạp xuống, nón và mặt nạ rơi ra, ánh nắng như làn lửa đỏ phủ lên người cô. Ring hoảng sợ chạy ra che cho mẹ, khóc hết nước mắt. Sadako vuốt nhẹ lên tóc con, thều thào: “Con trai của mẹ…mẹ thương con…con không có tội…chỉ tiếc là…lời nguyền của mẹ đã đến lúc phải chấm dứt…’’
Ring khóc to, cố lay đôi vai mẹ, rưng rức không nói thành lời.
Trong hơi thở cuối cùng, Sadako nắm lấy tay Ring, giọng nói đứt quãng: “Mẹ có một việc muốn nhờ con…Hãy lấy lại bóng mát cho làng…”
Mọi thứ như ngưng đọng lại ngay lúc đó, giọt nước mắt của Ring chưa kịp rơi xuống…xác của Sadako đã tan thành tro bụi. Ring đau khổ ngửa mặt lên trời và hét lớn, một luồng khí mạnh toát ra làm ngã những người xung quanh. Ring ôm chiếc áo trắng của mẹ vào lòng. Mặt trời không còn chạm đến Ring được nữa…

Ring bỏ tro của mẹ vào một chiếc bình, chôn bên cạnh mộ của bố. Ngay lúc đó Ring nghe được tin trai tráng trong làng đã trở về, người nào người nấy mặt hốc hác, cơ thể suy kiệt, họ đã thất bại trong việc tìm kho báu, nhiều người đã chết, một số người bị thương nặng, những người về được đến nhà cũng xem như một kì tích.
Ring lạy trước mộ bố mẹ ba cái, rồi giắt gươm lên đường tìm kho báu. Ngày Ring đi là một ngày bão táp, như muốn nhắc rằng Ring sẽ không có đường về.

Đại Hải Trình là một nơi không dễ dàng, Ring phải đối đầu với nhiều loại quái vật, cướp biển, đánh nhau với rồng nước, bạch tuột khổng lồ, và cả những cơn sóng thần khủng khiếp. Nhưng sinh ra với sức mạnh của quỷ, không gì có thể ngăn cản được Ring…

Sau 5 năm lật tung cả đại dương, cày nát các mảnh đất, chém phăng những kẻ ngán đường, cuối cùng Ring cũng tìm được bài thơ Vội Vàng và hạt đa thần mà người lữ khách năm xưa để lại.
Ring quay về và chôn nó trước mộ bố mẹ, sau đó lại lên đường tìm kiếm những cuộc phiêu lưu.
Chẳng lâu sau từ nấm mộ nhỏ đã mọc lên một cây đa lớn, tán lá xum xuê che mát khắp cả vùng, đem lại bình yên và thịnh vượng cho người dân.

Và mỗi khi có người khách lạ dừng chân ngắm cây đa, người trong làng liền cười tươi chỉ vào nó: “Nhìn kìa, tình yêu của Sadako dành cho ông cụ đấy.’’

Câu chuyện đến đây là hết.’’

Khán giả im lặng trong vài giây, rồi tiếng vỗ tay đồng loạt vang lên, to như pháo sấm.
Tôi cũng vỗ tay theo, nghẹn ngào. Quả là nghệ thuật!
Tôi quay sang nói với Mẫn: “Hôm nào đi xem The Ring đi!’’
“Thôi tui sợ Sadako-san lắm”, Mẫn cười hề hề. Sợ hay yêu đây không biết?!

Đề xuất Tiên Hiệp: Toàn Chức Pháp Sư (Dịch)
Quay lại truyện Ước gì.....
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Đạt hồ

Trả lời

5 tháng trước

truyện này được đăng ở đâu vậy ạ? mình muốn xem tiếp nội dung tiếp theo của truyện này