Logo
Trang chủ

Chương 117

Đọc to

- Năm nào trường ông cũng thế này à? – Mẫn ngồi đung đưa chân, hỏi.
- Không hẳn, nhưng cũng gần vậy. – Tôi nói trong khi nhìn những tiết mục tiếp tục được diễn ra.
- Sao hồi đó tui không chuyển vào trường này nhỉ?! – Mẫn tặc lưỡi.
- Bà chuyển trường, chuyển chỗ ở, tất cả chỉ để đi kiếm anh trai thôi hả?
- Phải… - Nó ngập ngừng.
- Kể cả việc cắt tóc?
- Không, đó lại là một chuyện khác.
Tôi nhìn thoáng qua dặm cây cao lấp ló sau trường, khẽ gật đầu:
- Thay đổi nhiều thứ chỉ để tìm một người, tui chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm được điều đó.
- Thật ra… tui chuyển đến đây không hoàn toàn vì anh Lâm... có lẽ một phần vì tui sợ ba, ở với chú thoải mái hơn.
Tôi ngửa ra sau, bật cười:
- Thế có được tính là bỏ nhà đi không nhỉ?
- Đấy là bỏ nhà đi… có xin phép nhé.
Tôi nằm dựa vào đống đồ sau lưng, đưa hai tay lên gối đầu, trầm ngâm vài giây.
- Giờ mọi chuyện ổn rồi, bà tính sao? – Tôi hỏi.
- Tính sao là sao?
- Ở lại Cam Ranh hay về Đồng Nai?
Mẫn thoáng nghĩ ngợi
- Chưa biết… Cũng không muốn biết… - trong giọng nói có chút đắn đo, rồi nó quay qua nhìn tôi cười hề hề-… Kệ, trước mắt cứ chơi cho xong đêm nay đã! Ông có chắc mình sẽ thắng tiết mục kể chuyện lúc nãy không đó?
- Ai biết, mà cũng chẳng quan tâm.
- Lát ông định mặc bộ đồ nào đi chơi với tui vậy ?
- Bộ đẹp nhất tui có.
- Hay ông mặc bộ thủy thủ đi.
- Dẹp.
‘‘Tiếp theo đây là phần thi của một bạn đã gây ấn tượng rất mạnh ở vòng đầu, bạn Đố Biết Tên Taoooo….’’, tiếng MC vang lên.
Chúng tôi ngồi dậy và tiến lên sân khấu.
“Vòng này chúng tôi sẽ diễn kịch”, tôi cầm mic nói, “vở Romeo and Juliet. Đây là hai người bạn sẽ hỗ trợ tôi, Mẫn vai Romeo, tôi vai Juliet, và Hiếu sẽ dẫn truyện.’’
MC: “Thật thú vị, sao cậu lại chọn vở này?’’
“Vì với tôi chuyện tình của Romeo và Juliet là chuyện tình đẹp nhất, chỉ đứng sau chuyện tình của chuột Mickey và Minnie.’’
Vở kịch bắt đầu.
Tôi leo lên ban công tầng hai, mọi người ồ lên ngước mắt nhìn tôi.
Ánh đèn chiếu lên, nàng Juliet kiều diễm.
Dẫn truyện: “Câu chuyện bắt đầu tại thành Verona, hai dòng họ Montague và Capulet có mối hận thù lâu đời. Romeo - con trai họ Montague và Juliet - con gái họ Capulet đã yêu nhau say đắm ngay từ cái nhìn đầu tiên tại buổi dạ tiệc tổ chức tại nhà Capulet (do là dạ tiệc hoá trang nên Romeo mới có thể trà trộn vào trong đó).
Ngày nhớ đêm thương, một tối Romeo đã liều mình vượt tường thành lẻn vào dưới vườn nhà Capulet.”
Mẫn đến bên chân tường, tôi cúi nhìn và giật mình thấy cô ấy… à, thấy Romeo.
Juliet: “Chàng là ai? Sao chàng có thể lẻn vào đây?”
Romeo: “Nàng không nhớ ta sao? Chúng ta đã gặp nhau ở buổi dạ tiệc.”
Juliet: “Ôi Romeo, là chàng Romeo đó ư? Làm thế nào chàng tìm được em, và có thể băng qua tường thành kiên cố ngoài kia?”
Romeo: “Có khó gì đâu khi ta mang trong mình một tình yêu mãnh liệt, lòng quả cảm,… và một chút giúp đỡ của Google map.”
Juliet: “Ôi Romeo, sao chàng lại mang tên Romeo, sao chàng lại là người dòng họ Montague…”
Romeo: “Kệ mẹ ta đi.’’
Dẫn truyện: “Vừa lúc ấy có tiếng chó sủa, bọn lính canh đã phát hiện chàng…’’
Juliet: “Chạy đi, họ đang đến đấy!’’
Romeo: “Juliet, nếu chỉ vì họ Montague mà tình yêu chúng ta bị ngăn cấm, ta nguyện sẽ rạch bỏ cái họ này. Thậm chí, nếu nàng muốn, ta sẵn sàng vứt đi cái tên Romeo…’’
Dẫn truyện: “Đoạn Romeo quay đi biến mất vào màn đêm, lính canh đuổi tới nhưng không thấy chàng đâu. Juliet thẫn thờ, khẽ gọi…’’
Juliet: “Romeo…”

Đề xuất Voz: Nữ tiếp viên
Quay lại truyện Ước gì.....
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Đạt hồ

Trả lời

5 tháng trước

truyện này được đăng ở đâu vậy ạ? mình muốn xem tiếp nội dung tiếp theo của truyện này