Logo
Trang chủ

Chương 118

Đọc to

Tôi leo xuống, ra chính giữa sân khấu. Mẫn xuống đứng chung với khán giả, mái tóc bạch kim không lẫn vào đâu được.
Dẫn truyện: “Mùa anh đào năm ấy, lớp của Romeo nhận thêm một học sinh chuyển trường - một cô nữ sinh xinh đẹp…’’
MC: “WTF? Sao giờ lại chuyển sang tình cảm học đường rồi?’’
Dẫn truyện (nhìn MC): “Cô giáo đang nói lảm nhảm gì đấy, không mau giới thiệu bạn mới đi!’’
MC (tự chỉ vào mình): “Cô giáo? Tôi á?’’
Dẫn truyện: “Chứ ai vào đây nữa.’’
MC (ngập ngừng): “À… cả lớp… hãy chào đón thành viên mới… bạn Juliet…’’
Dẫn truyện: “Juliet nhìn xuống lớp và mỉm cười, cả lớp dường như rung động…’’
Đám khán giả ở dưới ồ lên và nhốn nháo, rần lên những câu “bạn mới kìa!’’, “bạn ấy đẹp quá’’, “cô ấy của tao, của tao!’’,… (tụi nó biết hợp tác thiệt ^.^)
Dẫn truyện: “Juliet tiến xuống chỗ Romeo lúc này đang cứng đờ ra vì bất ngờ và vui sướng…’’
Juliet (nháy mắt với Romeo và quay sang cô giáo): “Em ngồi chỗ này được không cô?’’
Romeo (đẩy thằng bên cạnh ra và nói với cô giáo): “Dù sao thì chỗ em vẫn đang trống ạ.’’
Dẫn truyện: “Juliet nhẹ nhàng ngồi xuống bên Romeo, ngại ngùng hai người không dám nhìn nhau, mở đầu cho một mối tình thời trung học…’’
MC: “Trung học?! Đang thời trung cổ mà?!’’

Chuyển cảnh.
Tôi và Mẫn lên đứng chung trên sân khấu.
Dẫn truyện: “Hôm sau hai người hẹn gặp nhau tại vườn hoa sau trường.”
Romeo: “Ta không tin nổi là nàng đang đứng đây, trước mặt ta, và không có bất cứ tên lính canh nào chõ mũi vào làm phiền.”
Juliet: “Romeo…”
Romeo: “Đừng! Đừng gọi ta bằng cái tên đó nếu nó làm nàng khó chịu!... Hãy gọi ta là Oemor!’’
Juliet: “Oem… oem cái gì cơ?’’
Romeo: “Oemor.”
Juliet: “Chàng bị ngu hả?! Ai đọc mà chẳng biết đó là cái tên Romeo viết ngược lại. Hơn nữa em còn chả biết phải phát âm nó thế nào.”
Romeo: “Hay nàng gọi ta là Hamlet?’’
Juliet: “Không, như thế sẽ vi phạm bản quyền tên người khác.’’
Romeo: “Hay Matsushida?’’
Juliet: “Chàng đào đâu ra cái tên đó?’’
Romeo: “Hay là…”
Juliet: “Romeo, được rồi, chàng hãy cứ là Romeo. Đó vẫn là cái tên đẹp nhất dành cho chàng.”
Romeo (nắm lấy tay Juliet, mặt rạng rỡ): “Juliet, chúng ta đang ở một nơi không phân biệt dòng họ, tôn giáo, sắc tộc, nơi tình yêu có thể tự do đến với nhau! Thật kì diệu, phải chăng định mệnh đã cố ý sắp đặt chúng ta như vậy?!’’
Juliet: “Không đâu, do học bạ chuyển trường của em đấy chứ.’’
Romeo (nắm lấy tay Juliet): “…Dù sao thì, ta vẫn tin do định mệnh. Nhờ có nàng, ta mới biết trường mình có vườn hoa đẹp thế này.’’
Juliet (hơi cau mày): “Chàng học ở đây mấy năm mà không biết trường mình có vườn hoa sao?’’
Romeo: “Ta để ý cái vườn hoa làm gì khi chưa biết đến tình yêu?’’
Juliet: “Giờ chàng đã biết. Trong vườn hoa chúng mình làm gì đây?’’
Romeo: “Chúng mình phải làm gì?’’
Juliet: “Chàng nói đi, một nam một nữ bên nhau trong một vườn hoa vắng lặng, nơi hương hoa thơm ngát và các bụi rậm mọc cao, chưa kể cỏ còn rất êm để nằm, trườn, quỳ và đủ tư thế khác, cùng với đó những nhánh cây giương lên che khuất tầm nhìn từ bên ngoài, chàng nghĩ hai ta có thể làm gì?’’
Romeo (mặt bồi hồi và giục giã): “Làm gì?’’
Juliet (nhoẻn miệng cười, phấn khích): “Làm gì?’’
Romeo: “Ta biết rồi! Hãy đọc Kinh Thánh!’’
Juliet: “…………. !’’
Romeo (mặt vui vẻ): “Đây, ta có đem cuốn Kinh Thánh theo bên mình đây.’’
Juliet: “Chàng bị ngu, đúng không? Chàng bị ngu?’’
Romeo (tỏ vẻ ngạc nhiên và thoáng buồn): “Nàng không thích hả?’’
Juliet (vuốt mặt, nhìn Romeo vài giây rồi cười tươi): “Không, bất kể việc gì, miễn là chàng thích!’’
Dẫn truyện: “Và thế là… trong vườn hoa vắng vẻ, đôi nam thanh nữ tú ngồi kề bên nhau đọc Kinh Thánh…’’
 

Đề xuất Voz: Pháp y Tần Minh
Quay lại truyện Ước gì.....
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Đạt hồ

Trả lời

5 tháng trước

truyện này được đăng ở đâu vậy ạ? mình muốn xem tiếp nội dung tiếp theo của truyện này