Chuyển cảnh.
Dẫn truyện: “Hai năm sau…’’
….. Juliet hốt hoảng chạy đi, vừa chạy vừa gọi Romeo. Khắp sân trường rực màu đuốc đỏ. Juliet tìm thấy Romeo ở vườn hoa sau trường…”
Juliet (hoảng sợ, thốt lên): “Romeo!”
Romeo (đứng quay lưng, tay nắm một bông hoa bằng lăng): “Nàng có thấy không, vườn hoa ngày nào giờ không còn màu xanh nữa… Nó là màu của lửa, cả vườn đều nhuốm màu lửa. Đỏ rực. Và sắp tới là màu của máu. Sẽ đỏ hơn bao giờ hết.”
Juliet (nước mắt giàn giụa): “Tại sao mọi chuyện lại ra như vậy?”
Romeo (quay lại, bước tới gần Juliet): “Sắp rồi… chỉ ít phút nữa thôi… họ sẽ tới… vườn hoa sẽ tàn… Juliet… Ta…”
Juliet (thét lên, đập vào ngực Romeo): “Tại sao chàng giết Tybalt? Nói đi! Tại sao chàng lại giết Tybalt?!” (khóc to)
Romeo (nắm lấy đôi tay nàng): “Juliet, ta thật không biết phải nói gì lúc này cả. Nếu có thể, ta ước gì lúc ấy người bị Tybalt đâm là ta.”
Juliet: “Sao Tybalt và Mercutio lại đánh nhau?”
Romeo: “Tybalt, anh họ nàng, đã yêu thầm Christine, cô hầu gái nhà Mercutio…”
Juliet: “Nhưng Christine đang yêu Tuxedo, người quản gia cung đình cơ mà…”
Romeo: “Phải, tình yêu ấy thật đẹp, nhưng đã bị ngăn cấm, bời Katrina, nữ hoàng của vương quốc…”
Juliet: “Katrina? Là cô gái ngày xưa đã thoát khỏi tay tên đạo tặc Frudon đến sống nhờ nhà lão Baldric và sau này lãnh đạo cuộc cách mạng Eton?”
Romeo: “Chính cô ấy, người không ai ngờ được. Và càng không thể ngờ khi cô ta lại cấu kết với Egbert, gã đao phủ, để hãm hại Veronica, cô công chúa còn sót lại của thời kỳ trước.”
Juliet: “Không thể nào, Egbert đã chết dưới tay Garrick rồi mà?”
Romeo: “Garrick lúc ấy đã bị Neala, cô nàng dệt lụa bên đường, dùng kim may đâm vào đốt sống lưng, khiến Egbert lật ngược tình thế, giết chết Garrick.”
Juliet (ngạc nhiên): “Sao có thể?! Neala là người tốt cơ mà?! Hôm vừa rồi cô ấy còn tặng em một tấm vải hồng vì đã cứu con chó của cô ấy.’’
Romeo: “Nhưng nàng có biết con chó đó không lâu sau bị Jocelyn, anh cùng cha khác mẹ của nàng, nhẫn tâm dẫm chết không?! Con chó đó là người thân duy nhất của Neala, vì lẽ đó mà cô ấy đâm ra hận gia đình nàng.’’
Juliet : “Thật sao, tội nghiệp cô ấy quá! Nhưng, em có một người anh cùng cha khác mẹ sao, em… em không hề biết.’’
Romeo: “Jocelyn là bí mật cuối cùng của cha em, ông không muốn thừa nhận anh ta. Lúc còn trẻ, ông đã vướng vào tơ tình với một cô gái. Nhưng vì danh giá vọng tộc, ông phải cưới mẹ em, một tiểu thư đài các, và quên đi mối tình năm xưa, mà không hề biết cô ấy đã mang thai Jocelyn. Mãi sau này, khi đối đầu với nữ hoàng, cha em mới biết Jocelyn là con mình.’’
Juliet: “Nữ hoàng? Nữ hoàng thì liên quan gì ở đây?’’
Romeo: “Nữ hoàng Katrina chính là mối tình đầu của cha em, cũng là mẹ của tên hoàng tử ngỗ ngược Jocelyn.’’
Juliet: “Trời, không thể nào!’’
Romeo: “Nữ hoàng đã từng rất đau khổ khi bị cha em phản bội. Bà ấy đã chờ, chờ và chờ rất lâu nhưng không thấy người tình quay lại. Khoảng thời gian khi sinh Jocelyn là lúc khó khăn nhất với bà ấy. Rồi bà cũng vượt qua tất cả. Sau bà bế con đi tìm cha em, và ngỡ ngàng khi biết ông đã có một gia đình riêng. Từ đó tình yêu hóa thành thù hận. Trong cơn đau khổ bà đã ngã vào vòng tay của gã đánh cá Otis, hai năm sau bà lại hạ sinh một đứa bé gái, nhưng trong cơn bạo loạn Eton bà đã để lạc nó.
Bà sống trong đau khổ và dằn vặt, bà căm ghét khi thấy người khác hạnh phúc, bà không cho phép quản gia Tuxedo đến với Christine vì nó làm bà nhớ đến tình yêu năm xưa của mình…”
Juliet: “Vậy còn đứa bé gái thì sao? Nó còn sống không?”
Romeo: “Nó đã được một bà góa nhặt về nuôi. Giờ cô bé đã thành thiếu nữ và đang làm nghề dệt lụa trong một cửa hàng nhỏ.”
Juliet: “Chẳng lẽ…”
Romeo: “Phải, cô bé ấy chính là Neala, người con cùng mẹ khác cha với Jocelyn.”
Juliet: “Bi kịch quá! Hai anh em họ đang làm tổn thương nhau sao?”
Romeo: “Con người là thế! Đến Hyun-Su đang quen Cho-Hee cũng cố làm tổn thương cô ấy bằng cách quan hệ lén lút với Dae, Danbi, Eun-Kyung, Ha-Neul, Hyun-Ae, Kyung-Mi, Min Jung, So-Young, Yoora và Tae Hee kia mà, huống chi đằng này Jocelyn và Neala đều chưa biết nhau..’’
Juliet: “Nhưng chính Cho-Hee cũng đang ngoại tình với Joong Ki, Hyung-wa, Sung, Kang-Dae, Hyun-Shik, Bon-Hwa, Min Ho, TaeYang, G-Dragon và PSY đấy thôi.’’
Romeo: “Thế mới nói, không thể đo được lòng dạ con người!’’
Juliet: “Mà sao chàng biết nhiều chuyện thế?’’
Romeo: “Nàng cũng hiểu biết đâu kém gì ta!’’
Juliet: “Không biết bạn đọc có hiểu biết như chúng ta không nhỉ?’’
Romeo: “Ta nghĩ không đâu, chắc đọc được vài dòng là chúng ngu người thôi…’’
Juliet: “Vậy sau đó mọi chuyện thế nào chàng? Neala bây giờ ra sao?’’
Romeo: “Như đã nói, Neala nghĩ Jocelyn thuộc dòng họ Capulet, nên đâm ra hận gia đình em. Cô ấy muốn trả thù, nhưng cô ấy quá ngây thơ để có thể nghĩ ra một kế hoạch trả thù. Cuối cùng, cô ấy quyết định sẽ lấy cắp hay phá hoại cái gì đó có giá trị trong nhà em cho bõ tức.’’
Juliet: “Hả? Với bản tính cô ấy thì không làm được việc đó đâu.’’
Romeo: “Đúng vậy. Trong một đêm cố làm người xấu lẻn vào nhà em để ăn cắp, cô ấy đã bị Dan phát hiện.’’
Juliet: “Dan! Người chú làm đại tướng bên Hungary ấy hả?! Phải rồi, chú ấy vừa về nghỉ phép tháng trước… trời ạ, nếu bị chú ấy phát hiện thì Neala không còn đường sống mất.’’
Romeo: ‘’Chú nàng nổi tiếng là người cương trực và oai hùng, vậy nên dĩ nhiên không bỏ qua cho cái hành động lén lút vụng về của Neala rồi. Nhưng chú ấy cũng không tố cáo với gia đình em, ông chỉ bảo đó là cô nô lệ ông vừa mua bên Hungary.’’
Juliet: “Thật sao?! Chú em nổi tiếng là kẻ máu lạnh, mà giờ lại cứu Neala sao?’’
Romeo: “Không thể gọi là cứu được. Ông đem Neala về giam giữ trong nhà mình suốt mấy ngày liền. Ông cảm thấy thích thú với cô gái này. Có lẽ Neala là cô gái đầu tiên làm ông thấy thích thú. Ông bắt cô ấy hầu hạ ông đủ thú, đi đâu cũng dắt cô ấy theo bên mình như con thú cưng...’’
Juliet: “Vậy Neala thì sao?’’
Romeo: “Dĩ nhiên cô ấy rất khó chịu rồi. Vậy nên mấy ngày sau, nhân lúc chú em lơ là, cô ấy đã bỏ trốn. Và Dan cũng không có quyền gì để bắt cô ấy lại sau đó, cũng không có chứng cứ tố cáo Neala định trộm đồ nhà Capulet. Nhưng chú em cũng không buông tha cô ấy, trong thời gian nghỉ phép ấy ngày nào ông cũng lui tới cửa hàng của Neala, và dù Neala có khó chịu thì cũng không cách nào đuổi ông ấy đi được.’’
Juliet: “Chú em thực sự đã làm thế sao?”
Romeo: “Thật, ha ha… một đại tướng, giờ lại thành kẻ bám đuôi cô hầu của mình. Ông ấy đã yêu Neala rồi! Nhưng có lẽ mối tình này sẽ không đi tới đâu nếu không có một ngày ông xả thân nhảy vào đám lửa cứu Neala khỏi cửa hàng đang bốc cháy, được phóng hỏa bởi Jocelyn. Neala bị phỏng một chân và không thể đi lại được trong mấy tháng liền. Dan cho người điều tra vụ cháy và ngỡ ngàng khi biết chính anh ruột của Neala đang tâm hãm hại em gái mình. Ông còn biết tất cả sự thật đằng sau mối quan hệ của họ. Và để tránh làm tổn thương Neala, ông đã đem cô ấy theo sang Hungary sau thời gian nghỉ phép, và để quá khứ của cô ấy chìm vào giấc ngủ yên…”
Juliet: “Còn Jocelyn? Cậu ấy sẽ vĩnh viễn không biết Neala là ai sao?!”
Romeo: “Không có gì là vĩnh viễn! Sau một thời gian dài Jocelyn cũng biết được cha mình là ai, và Neala là em gái mình. Cậu ân hận tột độ, và cậu đổ mọi lỗi lầm lên người cha đáng nguyền rủa của mình. Nếu không có ông mẹ cậu sẽ không khốn khổ như vậy, cậu sẽ không sinh ra mà không biết cha mình là ai, và Neala cũng sẽ không ra đời để sau này gặp nhiều bi thảm đến vậy. Ừ, cậu đổ tất cả cho cha mình. Cậu hận dòng họ Capulet. Và cậu lập kế hoạch trả thù.
Cậu biết Tybalt của Capulet yêu thầm Christine của Montague, và cậu đã lợi dụng mối thù của hai dòng họ để gây nên một thảm kịch chưa từng thấy. Cậu cho người bắt cóc Christine nhốt vào một tòa tháp, và vu cho Tybalt vì quá yêu Christine nên đã làm liều bắt cô ấy đi. Mercutio nổi giận đòi Tybalt trả lại người hầu cho mình, Tybalt một mực khăng khăng không làm chuyện đó. Cuối cùng hai bên xảy ra cãi vã, và những trận đánh nhau. Trong một lúc nóng giận, Tybalt đã lỡ đâm chết Mercutio. Chuyện đó xảy ra ngay trước mắt ta.”
Juliet: “Vì thế chàng đã trả thù Tybalt?!”
Romeo: “Không, ta chỉ đẩy hắn ngã nhào ra đất để cứu lấy Mercutio. Vừa lúc ấy một kẻ bịt mặt từ đằng sau dùng dao đâm vào lưng Tybalt. Ta chỉ thấy đôi mắt hắn, nhưng ta biết chắc đó là Jocelyn. Và rồi hắn ném con dao về phía ta.”
Juliet: “Vậy là chàng đã bị vu oan…’’
Romeo: “Lúc ấy Tybalt chỉ đang quằn quại chứ chưa có chết. Bỗng dưng có một cây đàn piano từ trên trời rơi xuống đè chết Tybalt!’’
Juliet: “…………. !’’
Romeo: “…………. !’’
Juliet: “Cái gì!!! Ở đâu ra cây đàn piano từ trên trời rơi xuống?!!’’
Romeo: “Ở đâu mà chẳng có cây đàn piano từ trên trời rơi xuống!’’
Juliet: “Vậy, chàng nói tất cả do cây đàn piano thôi sao?’’
Romeo: “Ừ’’
Juliet: “Nhưng… nhưng còn những vụ lùm xùm nãy giờ chàng kể?’’
Romeo: “Kể câu giờ thôi! Chấp nhận đi! Tất cả do cây đàn piano!’’
Juliet (hoang mang): “Em… em…”
Dẫn truyện: “Đúng lúc ấy những tiếng bước chân rầm rập kéo tới, cùng với những tiếng hò hét…”
Juliet (lo sợ): “Họ tới rồi! Chàng mau chạy đi!”
Romeo (lấy quyển Kinh thánh ra đưa cho Juliet): “Em hãy giữ nó. Sau này gặp lại hãy đưa cho ta.”
Juliet: “Em giữ cái của nợ này làm gì?”
Romeo: “Mỗi khi nhớ đến ta, hãy đọc Kinh thánh, em sẽ biết lúc ấy ta cũng đang nhớ đến em.”
Juliet: “Em biết rồi.”
Dẫn truyện: “Anh hôn lên trán cô, nửa khuôn mặt họ nhập nhòe trong ánh lửa.
……..
Nhánh hoa bằng lăng rơi xuống. Đoàn người ập vào. Chỉ còn mỗi Juliet đứng đó…
Đề xuất Ngôn Tình: Tiên Đài Có Cây [Dịch]
Đạt hồ
Trả lời5 tháng trước
truyện này được đăng ở đâu vậy ạ? mình muốn xem tiếp nội dung tiếp theo của truyện này