Tôi chạy lên sân khấu. Đây là vòng 3, thi đối đáp. MC và mọi người có vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi.
MC: "Bạn là…"
Tôi: "Đố Biết Tên Tao."
MC (bất ngờ): "Nhưng...không thể nào! Bạn thật sự là người lúc nãy? Bạn thật sự không phải con gái!"
Tôi (mỉm cười): "Khác đến vậy hả?"
MC (hơi bối rối): "ừm...được rồi, chúng ta quay lại với phần thi. Câu hỏi dành cho bạn là: Bạn sẽ làm gì nếu một ngày xung quanh bạn rất nhiều 'vệ tinh' nhưng bạn lại không thích ai trong số họ, nhưng vì phép lịch sự bạn sẽ..."
Tôi: "Kệ mẹ chúng nó."
Rồi tôi bỏ đi để lại cả bọn ngơ ngác đằng sau.
Tôi đến trước mặt Mẫn, nó đang ngồi ghế đá chờ tôi.
- 1 phút 15 giây, bà chờ tui có lâu không? – Tôi hỏi.
- Đủ lâu để tui mới chỉ vừa đặt mông xuống. – Nó đứng dậy nhìn tôi.
- Đằng kia có quầy xiên que ngon lắm, lại đằng đó đi!
Mẫn gật đầu và đi theo tôi. Tôi cố tỏ ra bình thường, và Mẫn cũng có vẻ không muốn nhắc đến chuyện lúc nãy.
Lúc đi ngang qua hàng nước bỗng có bọn 4, 5 đứa ra lôi, kéo Mẫn vào. Chúng từ nãy giờ cứ làm trò này với khách hàng. Mẫn không chống cự, chỉ nói gằn trong miệng: "Buông bà ra ngay!" Câu nói làm cả bọn khiếp vía, lập tức buông Mẫn ra. Chúng nhìn Mẫn với vẻ sợ sệt chốc lát rồi lại khó hiểu vì sao chúng lại sợ sệt.
Tôi cảm giác có gì đó trong Mẫn đã lắng xuống, và bây giờ nó thực sự đã trở lại bình thường.
Mẫn quay sang tôi cười nói: "Ông mua xiên que đi, để tui đi mua cà phê."
Rồi nó tung tăng chạy đi, vui vẻ và yêu đời hơn bao giờ hết.
Đáng buồn là nó không nhận ra quầy cà phê đang ở ngay bên cạnh.
Tôi đứng lựa những cây xiên que, mùi thịt nướng xộc vào mũi, tôi nhìn quầy hàng và cố để đầu óc trống rỗng.
Mấy đứa bán hàng cứ nhìn tôi, trông tôi lạ lắm sao?
Tôi ngó quanh, nhiều người bỗng dưng cụp mặt xuống, như thể họ đã quan sát tôi từ nãy giờ và giật mình khi bắt gặp ánh mắt của tôi.
Ặc, cơn gió chết tiệt làm tôi phải lật đật giữ váy lại, dáng đứng khêu gợi như Marilyn Monroe. Bọn con gái bao giờ cũng khổ sở khi mặc váy thế này sao?
Mà đm, bọn kia nhìn gì chằm chặp vào cặp đùi mình thế nhỉ?! (Hồi ấy chân mình trắng trẻo, thon thả đẹp vl ra các thím ạ. Mãi sau này đi tập gym thì chân nhìn mới men hơn tí).
Tôi đỏ mặt cố giả bộ bình thường, đứng lựa xiên que tiếp.
Đang lựa bỗng có thằng khập khựng tiến lại gần tôi, tướng đi của nó sặc mùi thiếu tự tin, nửa muốn bước tới nửa muốn quay đi. Mặt nó cố tỏ ra bình thường nhưng đôi tay lại bấu chặt quầy hàng, run run. Nó giả vờ không thấy tôi nhưng lâu lâu lại lén đưa mắt nhìn tôi. Tôi biết nó đã lấy hết can đảm để đến đây, nhưng cái vẻ lén la lén lút của nó làm tôi phát bệnh!
Nó cũng lựa đồ ăn, hay đúng hơn là giả vờ lựa đồ ăn. Mặt nó căng thẳng thấy sợ. Tôi dám chắc thằng ku đang rặn óc suy nghĩ không biết nên nói câu gì để bắt chuyện với tôi đây. Hoặc nó đã nghĩ ra rồi nhưng lại tự hỏi không biết câu đó có hợp không, phải nói câu đó như thế nào, lỡ cô ấy thấy phiền rồi bỏ đi thì sao, nếu cô ấy đáp lại thì mình phải nói câu tiếp theo như thế nào?...
Tay nó lục qua lục lại giữa hàng đống xiên que mà chẳng chủ ý lấy cây nào hết. Tôi nhoài tới lấy một cây xiên que chỗ nó, cố tình để tay tôi chạm vào tay nó. Nó quay qua nhìn tôi, tôi nhìn nó mỉm cười, nó bất giác cười theo, miệng lắp bắp:
- Chào...chào...bạ...
- Tính tiền tôi mấy cây này! – Tôi cắt ngang, quay sang nói với người bán hàng.
- Của... của bạn hết... 20 ngàn ạ... – Đến cả thằng bán cũng nói lắp là thế nào. Mà sao sáu cây xiên que lại chỉ có 20 ngàn nhỉ?!
- Để mình trả! – Thằng kia nói to và vội vàng, rồi rút tiền ra trả như đã chờ cơ hội này nãy giờ.
Tôi nhìn nó vài giây để thể hiện mình đang ngạc nhiên trước lòng tốt của nó. Thằng nhóc tin thật, vội xua tay và nói:
- Không có gì... con trai phải ga-lăng chứ! (Tôi đã nói cái éo gì đâu nào!).
Tôi mỉm cười gật đầu cảm ơn nó. Nhân cơ hội nó chìa tay ra:
- Chào bạn, mình tên Bình. Tụi mình làm quen nhé?
- Xin lỗi mình không quen bắt chuyện với người lạ.
- Trước... trước lạ sau quen mà. Bạn tên gì?
- Có lẽ bạn không nghe những gì mình nói rồi...
- Ha ha, bạn sợ mình ăn thịt bạn sao? Chỉ là nói chuyện thôi mà.
- Bạn à, hiện tại bạn mình đang có chuyện buồn, mình đang đi mua đồ ăn cho nó để hai đứa cùng ngồi tâm sự, mình rất vui vì bạn mua xiên que cho mình nhưng thật sự lúc này mình không thể nói chuyện với bạn được, xin lỗi bạn nhé, gặp bạn sau! – Nói rồi tôi quay lưng bỏ đi một mạch, để lại thằng nhỏ tiếc nuối đằng sau (Đm sao tôi giống như con hot girl chảnh chó thế nhỉ?!).
Đề xuất Tiên Hiệp: Thánh Khư [Dịch]
Đạt hồ
Trả lời5 tháng trước
truyện này được đăng ở đâu vậy ạ? mình muốn xem tiếp nội dung tiếp theo của truyện này