Ngày mốt....
-Cô Thu ơi!- Tôi gọi.
-Ừ, con chờ cô một chút...-Cô Thu nói vọng từ nhà ra.
Cô dắt xe máy, mang theo một túi xách. Ra đầu ngõ, cô chống xe, nói vọng vào
-Hân, nhanh lên con, bạn chờ nè!
Hân? cái tên quen thật
-Ai nữa vậy cô?-Tôi hỏi
-Con gái cô, nó cũng đi, con chờ chút nó ra liền đó.
Hân mang cặp sách bước ra. Ôi trời ơi....
-Tôi: Hân!
-Hân: Huy!
-Cô Thu: Hai đứa biết nhau hả?
-Tôi: Bạn là con cô Thu à?
-Hân: Sao bạn quen mẹ mình?
:surrender:
Đúng là Trái Đất tròn, lúc trước Hân nói có mẹ là giáo viên nhưng tôi ko để ý, ai dè là cô Thu.
-Thôi, ngạc nhiên z đủ rồi, tụi mình đi...
Ba người đi chung chiếc xe máy. Và các bạn có thể tưởng tượng ra rồi đấy, Hân ngồi sau ôm mẹ, tôi ngồi sau ôm Hân :embarrassed:. Thật là ngại quá! Bình thường Hân tiến gần là đã thấy hồi hộp rồi, giờ còn ngồi ôm nhỏ thế này nữa chịu sao nổi, một quãng đường từ đây lên trường học với mình quá dài mà cũng sao quá ngắn. Không biết ông trời đang thử sức chịu đựng của tôi hay đang ban thưởng cho tôi nữa.
Khi đến nơi, tôi vừa thấy mừng vừa thấy tiếc.
-Hân: Bạn ốm hả?
-Tôi: Ko
-Hân: Mặt bạn đỏ hết rồi kìa.
-Tôi: À chắc do trời nắng thôi.
-Hân: Thật ko sao chớ, ko bị cảm nắng chớ.
-Tôi: Ko ,ko sao thiệt mà.:dreaming:
Cô Thu thấy vậy, huých tay tôi một cái, nói:
-Lần sau đừng có ôm bé Hân nhà cô chặt thế nữa nhé.
-Mẹ!!!- Hân bất giác đỏ mặt thốt lên.
Tôi thấy vậy phì cười, hóa ra ko chỉ có mình tôi biết ngượng.
Một lát bạn cô chạy ra đưa bọn tôi vào. Tới nhà bếp, cô kia bảo:
-Giờ đang giờ học, mọi người ở đây giúp chuẩn bị đồ ăn nhé! Một lát nữa tụi nó ra liền đó
-Ừ cậu vào dạy đi, để tụi mình tự lo được rồi.-Cô Thu nói.
Đây vốn là trường nội trú, vì cả trường ko có học sinh nào nói được nên rất yên tĩnh.
Tôi ngó vào một lớp học, mọi người đều dùng thủ ngữ để nói chuyện với nhau. Họ dùng thủ ngữ nhanh đến nỗi tôi hoa cả mắt. Nếu thường xuyên đến đây tôi nghĩ mình có thể học được thủ ngữ rất nhanh.
Đang xem chăm chú thì cô Thu gọi: "Huy ơi, vô phụ cô nấu ăn". Vốn ở đây cũng có những cô nội trợ nấu cho bọn trẻ rồi, bọn tôi vào thì giúp được gì chứ. Cô Thu đang nấu canh, tôi giật áo cô hỏi:
-Cô ơi, cô cần con giúp gì?
-À, con phụ Hân dọn bàn ăn ra đi.
Dễ thôi, chỉ là mấy cái bàn ghế nhựa, dọn ra dễ òm. Chợt Hân la lên :"Huy, coi chừng té!" Tôi trượt chân cái "rầm", ghế nhựa đập cả vào đầu. Ra chỗ đó mới lau, còn ướt nước, đi ko cẩn thận là té liền. Hân chạy tới, hỏi:
-Có sao ko?
-Ko, hơi ê mông chút thôi. Chậc, ướt lưng hết rồi.
Hân rút ra miếng khăn giấy, lau cho tôi.
-Để...để tui tự lau được rồi.
-Ngồi yên đi, sau lưng thì làm sao mà lau được.
Tôi ngồi yên để Hân lau. Quả thật, cậu ấy lúc nào cũng mang theo khăn giấy.
"Tùng, tùng ,tùng", hết giờ học, tôi và Hân vội xếp bàn ghế ra, lần này đã có kinh nghiệm nên ko té nữa.
Ba chúng tôi ngồi ăn với mọi người. Cô Thu ngồi với các thầy cô, tôi và Hân ngồi với đám học sinh. Bọn họ biết chúng tôi chưa rành thủ ngữ nên dùng động tác rất chậm, tuy nhiên tôi vẫn chưa theo kịp. Có điều Hân dường như hiểu nhanh hơn tôi, và dùng thủ ngữ cũng nhanh hơn tôi, dù chưa đến độ lưu loát. Tôi ngạc nhiên vì trước giờ ko bik Hân giỏi thủ ngữ thế. Chắc cô ấy học với mẹ. Xem ra cái gì cô ấy cũng biết.
Học sinh ở đây ngoan và thân thiện hơn các trường bình thường. Có lẽ vì họ có chung sự mất mát về nói, nghe, có sự đồng cảm, họ trưởng thành nhanh hơn so với những người cùng lứa, và họ rất biết cách để tôn trọng người khác. Tuy nhiên họ cũng rất dễ nổi nóng nếu ai động chạm tới sự khuyết tật của họ.
Buổi thăm trường diễn ra rất suôn sẻ, tất cả mọi người đều sử dụng thủ ngữ với nhau. Thủ ngữ đúng là thứ ngôn ngữ tuyệt vời.
Đến khi về nhà, nằm trên giường hồi tưởng lại chuyến đi, tôi vẫn thấy vô cùng xúc động, ngôi trường như một thế giới ko tiếng nói, điều làm tôi thích nhất ở đây là không khí rất yên bình, thái độ mọi người hòa đồng, các bạn rất đoàn kết, những điều khó có thể tìm thấy ở một ngôi trường bình thường. Và dĩ nhiên ở đây ko có tên bắt nạt nào.
Có lần khi đang ăn với các bạn, tôi thấy một bé gái núp trong khe cửa, trông thì chắc chưa học đến lớp 1, trông bé có vẻ sợ hãi, chắc bé thấy người lạ, tôi tiến tới gần, đưa tay định kéo bé ra nhưng ko được, bé lui vô sau góc tủ, tôi tìm đủ mọi cách vẫn ko khều bé ra được. Tôi ngồi đó và chờ bé ra, chẳng lẽ nó núp hoài trong đó. Một lát sau nó vẫn ko chịu ra :canny:, may mắn có một bạn đi qua đó, thấy vậy nói với tôi (dĩ nhiên là bạn ấy dùng thủ ngữ):
-Bạn lấy con gấu bông đằng kia dụ nó ra, mỗi lần người lạ đến là nó chạy núp zô trong tủ, mình toàn phải dùng con gấu đó để dụ nó ra.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Ngày hôm qua đã từng
Đạt hồ
Trả lời3 tháng trước
truyện này được đăng ở đâu vậy ạ? mình muốn xem tiếp nội dung tiếp theo của truyện này