Logo
Trang chủ
Chương 14

Chương 14

Đọc to

Đúng là trẻ con thì chỉ cần dùng thứ nó thich làm mồi nhử là nó sẽ dính bẫy ngay (thật sự thì người lớn cũng vậy chứ đừng nói gì trẻ con). Tôi lấy con gấu lắc lắc trước mặt nó, nó ko chịu ra đã vậy còn khóc thét lên, có vẻ như tôi đang muốn giựt đồ chơi của nó, phản tác dụng ah. Tôi liền vơ ngay gần đó một con búp bê khác và bắt đầu "chơi búp bê". Tôi cho con gấu oánh con búp bê, con búp bê tát lại con gấu, Gấu lên chỏ Bê, Bê đá zô hạ bộ Gấu,... vừa đánh tôi vừa làm tiếng động như trong phim, cô bé thấy vậy ngưng khóc và bắt đầu nhìn tôi. Đánh nhau một hồi ác liệt, tôi cho 2 con hun nhau, mấy đứa bạn ngồi xung quanh thấy vậy cười phá lên, lúc này thì bé kia đã chịu chạy ra, ôm lấy con Bê vs con Gấu, chạy zô phòng ngủ. Thật, chơi với trẻ em đúng mệt!. Một bạn ngồi gần đó nói (dĩ nhiên là dùng thủ ngữ): "Cậu đúng là điên thật!" Tôi bắt đầu được chú ý hơn từ lúc đó.

Từ dạo ấy, tôi vẫn thường cùng cô Thu vs Hân đi thăm trường, dần dần đã quen được nhiều bạn, có khi còn nhiều hơn số bạn ở ngôi trường tôi đang học, thủ ngữ của tôi cũng được nâng cao, tầm nhìn của tôi được mở rộng hơn, tôi tự thấy mình hoàn thiện về nhiều mặt. Duy chỉ có cảm giác thẹn thùng mỗi khi ngồi ôm Hân sau xe là vẫn chưa bỏ được.

Tôi rất hứng thú mỗi khi đứng xem các bạn chào cờ, trường mở nhạc Tiến quân ca và các bạn hát bằng thủ ngữ, các bạn làm rất đều, nó giống một bài flashmod đứng yên. Nếu có cơ hội đến thăm trường khiếm thính, các bạn đừng chần chừ mà hãy xách xe đi ngay, tôi cá các bạn sẽ thấy rất thú vị và cảm nhận được những điều tôi đang cảm nhận.

Thời gian cứ lặng trôi như thế, một mùa hè năm lớp 2 và nguyên năm học lớp 3 tôi dành nhiều thời gian cùng Hân và cô đi thăm trường khiếm thính. Dĩ nhiên tôi vẫn đạt học sinh giỏi và làm bố mẹ tự hào. Gì chứ đạt hsg cấp tiểu học ko khó lắm. Tôi giờ như học sinh của 2 trường , có thêm được rất nhiều bạn bè và thầy cô mới. Tôi chuyển về Cam Ranh sống cũng được hơn 2 năm rồi, mọi thứ với tôi đều tốt hơn, nhưng ko hiểu sao vẫn có vài chuyện làm tôi vướng bận trong lòng....

Hè năm lớp 3.

- Huy, hè này ba đưa con về thăm nội ha- Ba nói.

-Mình về nội mấy ngày hả ba?

- Ba định để con ở nội hết mùa hè luôn, cho nội đỡ nhớ. Dù sao hè con cũng đâu làm gì.

Tôi lưỡng lự một chút, dù sao tôi vẫn muốn ở đây hơn. Tôi thấy mình có ích hơn khi ở Cam Ranh. Nhưng thôi, ba đã định vậy thì ko nên cãi ý ba làm gì, tôi thưa:

-Dạ cũng được ba, dù sao cũng lâu lắm rồi con chưa gặp nội.

Ba tôi tỏ ra vui mừng, với ba điều trên hết ba cần ở một đứa con là thương cha mẹ và ông bà. Nếu tôi về ở với nội hè này có lẽ nội sẽ vui lắm, mà ông bà nội vui thì ba vui, ba tui thì tôi mới vui.

Trên chiếc xe gắn máy, ba và tôi dần ra khỏi Cam Ranh, sẽ sớm thôi tôi sẽ về lại đây, từ bao giờ tôi đã yêu Cam Ranh thế này.

Con đường vào Phú Yên bắt đầu mở ra, tôi lại thấy những cánh ruộng muối, những đứa trẻ mục đồng, mùi rơm rạ phơi ngoài nắng, những cánh diều phấp phới trên cao, những ông bà già vác cuốc ra đồng làm việc, bao kí ức bất chợt ùa về, như đánh mạnh vào tâm trí, những gì tôi mới nhớ Cam Ranh đây bỗng dưng bị lu mờ ngay lập tức. Bao hình ảnh quen thuộc, tôi đã được nơi này nuôi lớn, cái cảm giác yêu mến giữa 2 nơi trở nên thật quá khác biệt. Nếu tôi yêu Cam Ranh như yêu một cuộc sống mới, thì Phú Yên lại đưa tôi về những hồi ức cũ, ở đây tôi đã ko nên người, nhưng ở đây tôi lại được là tôi như ngày trước, bình yên và ko chút vướng bận.

Phú Yên hôm ấy nắng vàng đổ dài dọc con đường......

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tâm Linh: Bạn gái tôi lớp 8
Quay lại truyện Ước gì.....
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Đạt hồ

Trả lời

3 tháng trước

truyện này được đăng ở đâu vậy ạ? mình muốn xem tiếp nội dung tiếp theo của truyện này