Logo
Trang chủ
Chương 130

Chương 130

Đọc to

Chậc, cái mặt năn nỉ như thế ai mà giận cho nổi.

-Thầy, em với bạn Phú về trước nha thầy. –Một thằng nhóc đứng trên thành hồ lễ phép nói với tôi.
-Tự về được không đó?
-Dạ được, nhà tụi em gần đây.
-Ừ, đi cẩn thận.
Thằng nhóc quay ngoắt chạy đi.
Hân tròn mắt, hỏi tôi:
-Sao nó lại gọi cậu bằng ‘thầy’ ?
-Không chỉ nó mà cả lũ trẻ đằng kia nữa –Tôi chỉ tay về hồ trẻ em- Tớ dạy bơi cho chúng nó. Mỗi đứa 10k/ 2 buổi/ tuần.
-Ba mẹ chúng dám để tụi nó cho cậu à ?
-Chuyện kể ra thì dài lắm. Dù gì thì bây giờ tớ đang quản 10 đứa trẻ…(tôi nhìn Hân) à 11 đứa (Cô ấy vẫn chăm chú lắng nghe) Ba mẹ tụi nó khá bận không có thời gian dẫn chúng đi hồ bơi và công viên nên nhờ tớ gánh việc này, mỗi tuần mỗi bà mẹ trả tớ 10 nghìn cho việc dạy bơi, và hỗ trợ tớ tiền vé hồ bơi và mua đồ ăn với chơi mấy trò giải trí trong công viên. Thu nhập của tớ bây giờ khoảng 150k/tuần (có tham nhũng tí), không thuế, không lạm phát, và lâu lâu còn được mấy bà mẹ mời đến nhà ăn nữa.
-Tuyệt thật, cậu định làm đến khi nào?
-Khó nói lắm. Công việc này không có nhiều cơ hội để thăng chức, và lương cũng chẳng mấy khi tăng…nên có lẽ tớ sẽ làm đến khi nào bọn trẻ biết bơi thì thôi.
-Hì, tớ có phải trả cậu tiền để cậu dạy tớ bơi không?
-Không, chỉ cần cậu mặc bikini cho tớ coi là được.
-Cậu mua bikini đi tớ mặc cho.
-Được thôi, một bộ bikini hai mảnh khoảng bao nhiêu?
-Bằng tiền lương hai tháng của cậu.
-Được thôi, hai tháng sau tớ mua cho cậu một bộ. Cậu phải mặc nó đi tập bơi với tớ!
-Nhưng tớ muốn mình biết bơi trong tháng này cơ.
-Chà khó đấy, thường người ta tập hai tháng trở lên mới biết bơi.
-Làm gì có ai tập bơi hơn hai tháng!
-Có đấy, những đứa không mặc bikini.
-Cậu…
Tôi phì cười, rồi nghiêm mặt
-Được rồi, trước khi học bơi, cậu phải thực hiện một chuyện.
-Chuyện gì?
-Gọi tớ bằng 'thầy'.
-Cái gì, không...
-GỌI 'THẦY', MAU!
-Thầy! -Hân giật mình đáp.
Tôi cười, lướt mình tới trước
-Ok, cậu xem tớ bơi mẫu nhé. –Tôi bơi qua bơi lại chầm chậm trước mặt Hân – Đây là bơi sải, tay và chân cậu phải đập nhịp nhàng thế này…các ngón tay khép sát vào nhau, bàn tay phẳng và cổ tay gập nhẹ…đừng đập nguyên cánh tay xuống mặt nước nếu không muốn mất sức và mau chìm…các ngón chân duỗi và hướng vào trong, cổ chân thả lỏng….Còn đây là bơi ếch…-Tôi bơi qua bơi lại một lúc thì dừng lại- Đấy là hai kiểu bơi cơ bản và dễ nhất cho người mới bắt đầu. Nãy giờ cậu quan sát kĩ chứ.
Hân gật đầu.
-Cậu thử đi. –Tôi nói.
Hân nhào người tới trước đập tay đập chân và hai giây sau chìm.
-Được rồi, tớ sẽ đỡ ngang bụng cậu và cậu quạt tay, đập chân kết hợp với thở theo lời tớ nhé.
-Sao không lấy phao, tớ bịn cho dễ.
-Bịn phao cậu không làm cùng lúc cả tay và chân được, với lại dùng phao thì…lâu biết bơi lắm (nói chứ tại sao tôi không muốn Hân dùng phao thì…chắc các bạn cũng hiểu.)
-Được rồi, cậu đỡ cho đàng hoàng đó.
-Yên tâm, dưới nước dù cậu nặng cả tấn tớ vẫn đỡ được.
-Ý tớ là đừng có đụng chạm gì bậy bạ đó.
-Cái đó thì tớ không chắc.
-Cái gì?! –Hân liếc xéo tôi.
-Được rồi, nằm ngửa ra đi.
-Cái gì nằm ngửa?!
-Ý lộn, nằm sấp…chậc, nói chung cứ nằm duỗi thẳng ra đi.
-Coi chừng tớ đó! –Hân nhồm người về trước, tôi lấy tay đỡ bụng nhỏ.
-Rồi, banh chân ra!
-Cái gì banh chân?!
-À, dạng chân ra…chậc, nói chung là mở hai chân ra. (Mẹ nó ngôn từ Việt Nam phức tạp thật!)
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Kí sự về ngôi nhà đáng sợ
Quay lại truyện Ước gì.....
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Đạt hồ

Trả lời

3 tháng trước

truyện này được đăng ở đâu vậy ạ? mình muốn xem tiếp nội dung tiếp theo của truyện này