Logo
Trang chủ
Chương 132

Chương 132

Đọc to

– HUY!!! – Tiếng anh đội trưởng.

– Mau! Kèm số 7 lại! – Những tiếng hô vang lên đằng sau.

Trái bóng đập mạnh xuống nền, văng về phía tôi như một quả tên lửa. Tôi gồng cứng người đỡ trái banh, toàn thân lao về phía trước, cả cánh tay run lên bần bật, lòng bàn tay đau rát như bị một viên đạn nóng xoáy mạnh vào. Hai, ba thằng đến kèm tôi, tôi xoay người lách qua, ném mạnh về phía đồng đội đằng xa. Chợt một cánh tay từ đâu chặn ngay quả bóng lại…

Tôi vấp phải chân ai đó, té nhào ra nền nhà…

Mồ hôi ròng ròng từng giọt, len vào mắt tôi, mũi tôi. Tôi có thể nếm được vị mặn của nó…

Tôi nằm ngửa ra sàn thở dốc. Mọi thứ bắt đầu nhòe đi, không biết do mồ hôi hay do tôi đang kiệt sức. Tiếng reo hò xung quanh bắt đầu tréo ngoe và hỗn tạp, tôi không thể nghe rõ họ đang la hét cái gì nữa. Tôi thấy bóng những người đồng đội, họ đứng lảo đảo và cố gọi tên tôi…

Tôi nằm bất động, cơ thể không còn nghe lời.

Mọi thứ như ngừng lại, lúc này tôi lại nhớ về tiếng chim cu gáy…

…………

Con chim cu gáy rụt cổ, ngọ nguậy trong lòng bàn tay tôi, cứ chốc lại rúc lên “cúc…cù…cu…” Tôi nghiêng đầu qua lại nhìn chòng chọc vào nó, nó cũng nghiêng đầu nhìn tôi. Mắt tôi mở to không chớp, như muốn nuốt trọn con chim vào hai hốc mắt.

Tôi tự hỏi: “Nếu bây giờ mình bóp chết nó thì sao?! Mình hoàn toàn có thể bóp chết nó…”

Tay tôi run lên bần bật, mắt đay nghiến lại, con chim vẫn lúc lắc cái đầu, kêu lên từng đợt…

Tôi thả nó xuống đất, ngồi bó gối thu người về một chỗ, lặng lẽ nhìn con chim nhảy từng bước về trước, rồi khẽ đập cánh bay tuốt lên cây…

Đến khi nó đã khuất dạng sau tán lá, tôi vẫn ngồi ngước nhìn mãi trên đó, chờ đợi một cái gì quay trở lại…

– Thằng nhóc kia, sao lại ngồi đó?!! – Tiếng ông bảo vệ quát lên.

Tôi giật mình bỏ chạy.

– Không được chạy! Mày học lớp mấy? Thằng nhóc, đứng lại! – Ông bảo vệ rượt theo, thở hồng hộc.

Tôi núp ra sau dãy nhà, thu người một góc, giấu mình trong những lùm cây. Tiếng ông bảo vệ vẫn oang oang ngoài đó.

Tựa lưng vào tường, tôi ngồi bệt xuống, lắng nghe tiếng giảng bài trong lớp học. Nó cứ đều đều và vô vị. Tiếng quạt trần nghe còn thú vị hơn tiếng của bà cô!...

“Anh hư quá!”

Anh lại trốn học nữa rồi, anh là đứa trẻ hư phải không Vy?

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Võ Đạo Độc Tôn
Quay lại truyện Ước gì.....
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Đạt hồ

Trả lời

3 tháng trước

truyện này được đăng ở đâu vậy ạ? mình muốn xem tiếp nội dung tiếp theo của truyện này