Logo
Trang chủ
Chương 19

Chương 19

Đọc to

Hai đứa ra đồng, tôi chạy thử cái diều. Nó bay tốt hơn diều của Vy, tôi tự làm mà lị. Tôi trèo lên cây, buộc dây diều và quả bóng vào một cành cây, sau đó giúp Vy trèo lên. Cái cây có hai đứa trẻ ngồi tự dưng mọc lên 2 quả bong bóng và 2 cái diều trông thật là ngộ. Hai đứa ngồi trên cây chơi thả diều.

-Đấy, đâu nhất thiết phải xuống đất mới chơi thả diều được đâu, ngồi trên đây vừa mát vừa chơi vừa ăn trứng cá, đúng là tuyệt nhỉ- tôi nói.

Hai con diều mọc từ cây trứng cá bay lơ lửng trên bầu trời, chao qua chao lại, lâu lâu lại đụng nhau. Quỷ! Diều mà cũng tình tứ quá!

Con diều của Vy trông không được "khỏe" cho lắm, chắc khoảng 1 năm nữa là vô sọt rác ngồi thôi.

Thả diều một lúc 2 đứa bắt đầu hái trứng cá ăn. Thật sự quả trứng cá không ngon gì lắm nhưng lại là thú vui nho nhỏ của bọn trẻ chúng tôi.

Trông Vy ăn mấy thứ quả dại này đến vui ra mặt, không biết có phải vì nhỏ thấy mấy thứ này ngon không....

Cây trứng cá này không được cao và thon như mấy cây khác, nó khá lùn và to, cành, rễ rắn chắc, nhiều nhánh đâm xuyên qua lại, nếu không có lá nhìn từ xa chắc tưởng cây đa con mất. Vy nhìn nó, tặc lưỡi:

-Phải chi có thể xây được một căn nhà nhỏ trên này thì tốt biết mấy....

Tôi nghe thế, đờ ra một lúc, rồi tự cười hí hửng một mình. Vy nhìn tôi ngạc nhiên, khó hiểu. Tôi nhảy xuống, nói:

-Nào, tụi mình làm nhà cây đi.....

Tôi và Vy về nhà nội gom hết các bao tải và dây thừng, một ít rơm rạ,... cũng may chỉ là những thứ bỏ đi, lấy chắc không vấn đề gì.

Ra chỗ cây, chúng tôi lót rơm rạ xuống dưới, phủ bao lên trên làm chỗ ngồi, đơn giản nhưng thật êm, sao tôi không nghĩ ra cách này sớm chứ, đó giờ ngồi không ê mông quá chừng. Tiếp đó lấy các bao khác treo xung quanh thân cây, lấy dây thừng xỏ qua các lỗ trên miệng và đít bao, vừa cột chặt bao với cây vừa nối các bao khác với nhau. Tôi buộc rất nhiều bao xung quanh, tất cả nối với nhau tạo thành những bức tường mỏng bao quanh chỗ ngồi, bao khá dày nên ánh sáng khó lọt qua, tôi đã có chỗ ở lí tưởng.....

Cha cha, vậy là đã xong cái nhà trên cây rồi. À không, cái tổ trên cây mới đúng, nó tuy đơn giản và con nít nhưng rất gọn gàng và chắc chắn.

Vy nhìn cái nhà bao, lấy 2 tay che miệng. Chắc nhỏ không ngờ một câu nói đùa lại trở thành thật. Tôi bảo:

-Bây giờ anh còn nhỏ, chỉ có thể làm nhà bằng mấy cái bao này thôi. Sau này lớn lên anh sẽ làm cho em một cái nhà cây đàng hoàng, bằng gỗ thật luôn......

Vy nhìn tôi mỉm cười, mắt tít lại:

-Không cần đâu anh, em rất thích cái nhà cây này....

Vy háo hức leo vào trong căn nhà. Tôi bước tới, gõ cái bao và kêu "cốc, cốc, có ai ở nhà không". Vy giở cái bao lên, mời tôi vào, cứ như vợ mới đón chồng đi làm về ấy, chỉ mấy cái bao nhưng tôi lại nhìn nó như một căn nhà hạnh phúc. Ở 2 bên tôi không treo bao, để làm cái cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Trời bắt đầu mưa, được một lúc thì nặng hạt hơn. Mưa to đến nỗi nếu bây giờ la lên chắc cũng chả ai nghe thấy gì, thật may mắn là tôi đã treo rất nhiều bao trên đầu đề phòng chuyện này, những cái bao căng ra chứa những vũng nước đọng trên đó, mưa có mạnh nữa thì cũng không làm ướt chúng tôi được, thật may mắn chúng tôi có thể nói chuyện với nhau bằng thủ ngữ, chứ nếu nói bình thường thì chắc chẳng nghe thấy gì.

Vy hỏi:

-Này, anh nói chuyện bình thường em cũng hiểu mà, sao anh lại dùng thủ ngữ vậy?

-Tại anh thích thôi. Ở Cam Ranh anh nói chuyện với những bạn trong trường câm điếc cũng bằng thủ ngữ, anh thấy mình dễ đồng cảm với họ hơn. Với lại, em không thấy nói chuyện kiểu này giống như đang trao đổi với nhau một loại kí hiệu mà chỉ 2 người biết thôi sao.

-Ở Cam Ranh có trường kiểu đó nữa hả?

-Ừm, tiếc là ở đây không có. Này nhé, họ thân thiện và vui tính lắm, có lần.........

Tôi say sưa kể cho Vy những trải nghiệm của mình ở trường khiếm thính, lúc ấy mắt Vy sáng lên, có lẽ đây là lần đầu Vy cảm nhận được có người giống mình, chịu sự thiếu thốn như mình, một thế giới khác có nhiều người như Vy ở đó, một thế giới mà Vy đáng lẽ phải ở đó, nếu ở đó Vy sẽ trở thành người bình thường như bao người, được nói chuyện, được kết bạn, sẽ không cô đơn như ở đây. Vy chăm chú lắng nghe lời kể của tôi, chỉ cần nghe tôi diễn tả lại trông Vy cũng hạnh phúc hơn nhiều.

Nếu một ngày lớn lên tôi giàu có, tôi muốn đưa Vy đi chữa bệnh, để có thể nghe Vy nói chuyện, để mang lại niềm hạnh phúc cho Vy cũng như cho chính bản thân mình.

Mưa vẫn rỉ rả không ngớt, tôi chợt nhận ra ngồi trong đây có mấy giọt mưa tạt vào. Ơ kìa, cái bao đằng kia đã rớt xuống rồi, chắc lúc nãy tôi cột không chặt.

Tôi lấy một cái bao bên cạnh và leo ra cành cây đó. Cành cây ướt nước nên trơn tuột, tôi phải bò thật chậm rãi và cẩn thận, mưa và gió xối mạnh vào người tôi, tôi càng tự hào, cảm giác như một người đàn ông đang sửa lại mái ấm của mình vậy :beauty:. Tôi quay đầu nhìn lại, Vy đang dõi theo với ánh mắt lo lắng, trông chừng muốn ra giúp, tôi nói to:

-Đừng lo, em cứ ngồi đó, ra đây coi chừng bị ướt!

Tôi treo bao lên cành cây, chợt một cơn gió mạnh thổi qua, tôi nghiêng ngã, lắc qua lắc lại, càng cố giữ chặt thì lại càng nghiêng mạnh hơn. Ôi trời, tôi sẽ té mất, tôi ngã nửa người sang một bên, quá hoảng hốt, tôi la "Á!!" lên một tiếng, bỗng thấy Vy từ đằng sau đã bò lại từ bao giờ, chụp lấy áo tôi níu lại. Vy níu rất mạnh, được giữ lại trong chốc lát tôi luống cuống ôm lấy cành cây, giữ được thăng bằng. Tôi định quay ra sau cảm ơn thì bỗng thấy Vy loạng choạng, lúc nãy nhỏ ra sức níu tôi nên giờ mất đà, Vy chao qua chao lại rồi trượt chân rơi xuống.

Vy rơi tõm vào ruộng muối bên dưới, cũng may cây không quá cao, nhìn Vy ngồi dậy bình thường chắc cũng không sao.

Tôi lật đật leo xuống chạy lại. Tôi đứng trên bờ ruộng giữa trời mưa gió, nói lớn:

-Vy! Có sao không? Lên đây mau, không ướt mình hết.

Vy cố đứng dậy, nhưng lại ngồi xuống, nhìn tôi, lắc đầu, nói:

-Em bị trặc chân rồi, không đi được.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Duyên âm
Quay lại truyện Ước gì.....
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Đạt hồ

Trả lời

3 tháng trước

truyện này được đăng ở đâu vậy ạ? mình muốn xem tiếp nội dung tiếp theo của truyện này