- Này Huy... Huy! Sao em cứ ngẩn tò te thế? - Cô Thu gọi.
Tôi giật mình, tôi đang ngồi ghế đá sân trường, cô Thu đến từ lúc nào thế nhỉ.
- Em nghĩ cái gì mà mặt cứ đơ đơ ra thế?
- Dạ em đang nghĩ vài chuyện thôi cô.
- Thế nào rồi? Nghỉ hè có vui không? Nguyên hè cô đã không gặp em đấy.
- Dạ cũng vui, em ở nhà nội suốt mùa hè.
- À Phú Yên đúng không? Cô chưa đi nhưng nghe đâu ngoài đó phong cảnh khá đẹp.
- Em thấy ở Cam Ranh cũng đẹp mà.
- Rồi sao? Ra ngoài đó có chơi với ai không? Có bạn bè gì không mà về thấy mặt buồn thiu buồn thỉu vậy?
- Dạ cũng có vài đứa bạn, mọi người ở đó cũng thân thiện, đặc biệt em có chơi thân với một cô bé...
Tôi khựng lại. À phải rồi, đó có phải một giấc mơ đâu. Vy thật sự đã chuyển đi nơi khác, từ giờ mỗi khi về nội tôi sẽ cảm thấy thế nào đây.
Tại sao chứ? Tại sao ngày cuối cùng hai đứa gặp nhau lại phải là ngày hai đứa cãi nhau?
"Em xin lỗi"! Trong đầu tôi cứ nhập nhòe hình ảnh một cô gái đứng dưới mưa với đôi bàn tay run rẩy cố nói câu "Em xin lỗi". Khó chịu quá! Ước gì đây là một giấc mơ! Một giấc mơ để tôi có thể tỉnh dậy và chạy đến ôm chầm lấy em.
Cơn gió lạnh buốt thổi qua mang tai, mọi thứ giờ đây thật trống vắng.
Tôi lơ đãng buông mắt vào con diều thấp thoáng đằng xa, nhìn chằm chằm không dứt.
- Hình như em đang có chuyện buồn - Cô cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
- Dạ không cô, em chỉ thấy hơi uể oải chút thôi. Em chẳng muốn đi học lại tí nào - Tôi vươn vai, cố không suy nghĩ đến mấy chuyện kia nữa.
- Vào năm học rồi đó, coi lại bài vở đàng hoàng đi, năm nay mà mất học sinh giỏi là không yên với cô đâu.
Tiếng trống trường vang lên, cô Thu vỗ vào vai tôi.
- Thôi em vào lớp đi.
Đến giờ nhưng tôi vẫn cố ngồi nán lại một tí. Cũng lâu rồi tôi không gặp Hân. Vốn dĩ tôi định sẽ có nhiều chuyện kể cho Hân lắm, nhưng giờ tốt nhất khỏi kể cho rồi.
Tôi ngửa mặt lên trời. Hôm nay chả có chút nắng nào. Cánh hoa phượng cứ rơi xuống từng đợt từng đợt, chậm rãi như không muốn xa lìa mùa hè.
"Hứa với em đi, rằng anh sẽ mãi ở bên cạnh em, sẽ không bỏ em một mình."
Tôi trầm ngâm một lát, thở dài, đưa tay lên làm thủ ngữ, thứ ngôn ngữ mới đây còn thấy nó kì diệu nhưng bây giờ chỉ thấy nó như những cái quơ quào lung tung, tôi tự dùng thủ ngữ với chính mình, những động tác nặng nề đã không còn ý nghĩa.
Tạm biệt!
Chiều hôm đó trở về nhà.
Mọi thứ vẫn bình thường. Tôi cứ nghĩ từ nay sẽ khó khăn lắm nhưng thật lạ mọi thứ vẫn bình thường.
Ba vẫn chưa nói chuyện lại với tôi, kể cả trong bữa ăn ông cũng im lặng.
Ba có kể với má chuyện vừa rồi, má cũng trách tôi dại, tôi khờ, nói tới nói lui được một hai ngày rồi cũng im luôn. Cũng chả có ai bàn tán gì về chuyện này, mọi thứ chìm xuống như chẳng có gì xảy ra.
Tối hôm đó ba nhậu say về.
Ông ôm tôi ngồi vào lòng, thủ thỉ:
- Con nè, con có giận ba không?
- Dạ...
- Con đừng giận ba nghen, chẳng qua lúc đó ba giận quá nên không kiểm soát được mình.
- Dạ con có giận ba đâu...
- Mà cũng tại con, tự dưng bỏ nhà ra đó ngồi chi, làm mọi người cuống hết cả lên. Ba là ba lúc đó ba hoảng vô cùng, cứ sợ con bị ai bắt đi mất. Ba với mấy người nữa chạy khắp nơi tìm con mà không thấy đâu hết. Lúc đó bà nội khóc quá trời, bà nội sợ con bị ma bắt, đứng ngồi không yên. Rồi ba chạy đi hỏi từng nhà, lúc đó ba lại say nữa, mà cứ mỗi lần hỏi nhà nào mà nhà đó bảo không có là ba lại bực mình hơn, lo hơn nữa. Vậy nên lúc tìm được con, ba giận con quá, giận mà thương, thương mà giận, giận chính ba nữa, giận vì đã không nói được những lời nhỏ nhẹ để con buồn, giận nhưng không biết làm thế nào nên ba mới đánh con. Con cũng đừng để ý mấy lời ba nói, tính ba là vậy, dễ nổi nóng, mà khi nóng lên rồi thì ba chỉ muốn nói hết ra rồi thôi, thà nói hết ra mình dễ làm hòa, còn hơn cứ chịu đựng rồi khó nhìn mặt nhau. Lúc ba nói xong mấy lời đó, ba ngồi nghĩ lại cũng thấy oán hận mình và thương con nhiều hơn nữa, cái lúc con nói con ghét ba, ba buồn nhiều lắm....
-.....
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Cuối cùng, mình cũng lấy được vợ
Đạt hồ
Trả lời3 tháng trước
truyện này được đăng ở đâu vậy ạ? mình muốn xem tiếp nội dung tiếp theo của truyện này