Ấy là một buổi chiều gió mát, tôi được ông dẫn ra mấy ruộng muối. Ông cầm theo cây cào và bắt đầu làm việc, tôi đứng trên bờ chơi. Ngồi một chỗ nhìn ông hoài chán quá, tôi bắt đầu đi dạo khắp mấy ruộng muối. Xa xa, tôi thấy một con diều mắc vào một cành cây trứng cá. Tôi chạy tới.
:sogood: Ồ, phía dưới nhỏ Vy đang lấy mấy nhánh cây khô và đủ thứ vật để khều con diều đó (từ giờ nhỏ câm mình gọi là Vy cho dễ nhớ). :big_smile: Nhỏ chật vật hồi lâu vẫn không sao lấy được con diều. Tôi cười khì và đi tới. Nhỏ thấy tôi, cười hớn hở.
Tôi không nói không rằng bắt đầu trèo lên cây với chiếc diều. Dù sao tôi cũng là con trai, có phần linh hoạt hơn trong mấy việc leo trèo này. Được thêm lợi thế chiều cao phát triển sớm nên việc trèo lên trèo xuống cây này dễ như bỡn. Chắc mẩm con diều này của Vy, chơi không may nên mắc vào cây đây. Nói vậy chứ leo tới chỗ con diều cũng không dễ, vì cây khá to và tán lá xum xuê, lại nhiều cành nhiều nhánh đâm chọt ngang dọc lung tung, riêng việc rẽ lá cây sang một bên thôi cũng phát mệt.
Xoay sở một hồi tôi cũng lấy được con diều. Ngồi trên cây, cầm con diều vẫy vẫy, nhỏ Vy vui ra mặt. Nếu nó mà nói được chắc thốt lên ba tiếng "Em yêu anh" mất, hí hí. :look_down:
Leo xuống, nhỏ Vy chìa hai tay ra xin con diều, miệng vẫn cười không ngớt. Tôi cũng cười với nó thật tươi. Con diều này hả? Của em hả? Hì hì. Tôi cầm con diều và ung dung bỏ đi, mặc cho nụ cười đằng sau tắt ngúm và khuôn mặt vẫn còn quá ngơ ngác. Cái gì đã zô tay ông thì là của ông. :byebye:
Về đến sân nhà, tôi khoan khoái thử con diều. Gió nổi lên, tôi cầm đuôi diều chạy vù vù, rồi thả, nó bay lên được hơn 2m, rồi bay ngoắt ngoẻo, loạng choạng, và đâm phịch xuống đất. Tôi lấy làm lạ, thử lại 2, 3 lần nữa, kết quả vẫn vậy. Hóa ra mặt diều được làm chưa đúng, cánh hai bên cũng bị hỏng nốt, chắc đây là lý do tại sao con diều này đâm vào cây trứng cá. Tôi ngồi nghỉ một lát rồi bắt tay sửa lại con diều.
Mặt trời xuống núi, hoàng hôn nhuộm hồng khắp cánh đồng muối, nhuộm màu da những người đi làm về, nhuộm cả nét thẫn thờ của nhỏ Vy đang ngồi trên bờ ruộng, cũng là lúc con diều được sửa xong. Tôi đem nó ra cánh đồng, ngoài đây rộng và gió mạnh hơn, tôi tính chơi thử ngoài này. Chợt thấy Vy đằng xa, mắt nhìn bâng khuâng vô định, tôi khẽ lay nó một tiếng: "Nè, diều nè." Nó đứng hình một lát, rồi reo lên "A," xong nó quơ tay đủ kiểu, ngôn ngữ câm tôi đâu có hiểu gì. Nó vui vẻ cầm con diều chạy khắp đồng ruộng, chiếc diều giờ đã bay cao và xa trên bầu trời, bay xa đến tít chân núi hút tầm mắt. Vy nhìn theo con diều, tay khẽ lay sợi dây, con diều chao nghiêng, Vy cười mỉm, nụ cười nhẹ nhàng tưởng như không bao giờ có ở một đứa trẻ. Vy thờ thẫn ngắm con diều đằng xa đang lướt trên gió nhẹ và che khuất một mảng trời hồng, tôi lặng ngắm hình ảnh một cô bé nhỏ nhắn, trên gương mặt thoáng nét u buồn đang thả rong theo con diều kia. Chợt Vy quay mặt qua tôi, cười tít mắt, Vy là một cô bé hay cười, chạy lại về phía tôi.
Mãi sau này, khi đã học chữ của người câm, nhớ lại những động tác tay Vy vừa mới làm, tôi mới hiểu Vy muốn nói rằng: "Anh sửa lại cho em con diều đấy à? Em cứ tưởng anh lấy của em đi luôn rồi chứ. Em còn tưởng anh là người xấu đấy."
Vy hồn nhiên chạy về phía tôi, lần đầu tiên có một người bạn chạy về phía tôi, lần đầu tiên có một đứa chạy về phía thằng bắt nạt này.
Thật là cô bé ngốc nghếch, chiếc diều lại vướng vào cây nữa rồi kìa!
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Kể lại một chuyện tình
Đạt hồ
Trả lời3 tháng trước
truyện này được đăng ở đâu vậy ạ? mình muốn xem tiếp nội dung tiếp theo của truyện này