Logo
Trang chủ

Chương 52

Đọc to

## Một Tuần Sau

Hiện tại, mọi thứ vẫn bình thường. Học hành bình thường, bạn bè vẫn thế, các mối quan hệ thì ngày càng rộng mở. Thỉnh thoảng thằng Hiếu lại nổi hứng rủ tôi với vài đứa đi "giao lưu" với mấy đứa trường khác. Mà nói giao lưu thì không đúng lắm, đi hội nhóm thì đúng hơn. Chuyện là có một ông anh cấp ba muốn lập một hội tình nguyện để giúp đỡ những người nghèo khó. Ban đầu, ổng rủ mấy anh chị cùng khóa, sau đó lôi kéo thêm cả mấy em học sinh cấp dưới. Hội này lúc đầu chỉ có lèo tèo vài mống, nhưng dần dần mở rộng ra, giờ đã lên tới mấy chục người. Cứ mỗi tuần gặp nhau, lại thấy có thêm mặt đứa mới.

Mà thôi, quay lại câu chuyện. Từ dạo đó đến giờ, tôi vẫn chưa gặp lại Như. Có vẻ cô bé đang bị mẹ quản chặt lắm. Mà thật ra thì tôi cũng đâu thân thiết gì với cô ấy nữa. Tôi chẳng biết cô ấy là ai, học ở đâu, có bạn bè nào mà tôi quen không. Chỉ biết được mỗi cái tên Như và chuyện nhỏ đó bị bệnh tim. Nhưng thôi, bỏ đi. Dù sao cũng chỉ là tình cờ gặp thoáng qua, nghĩ nhiều chi cho mệt óc.

Còn Mẫn, nhiều lúc đi ngoài đường có gặp nhưng tôi làm lơ luôn. Dù sao cũng chẳng muốn dính dáng gì đến nó nữa. Lần trước còn bảo từ giờ sẽ coi nhau như người lạ mà. Mà dứt được nó, tôi cũng thấy vui. Cứ dây dưa thế nào cũng gặp chuyện. :nosebleed:

Hôm nay là cuối tuần, và như thường lệ, lại đi họp nhóm. Lần này sẽ gặp nhau tại nhà anh nhóm trưởng (nhóm thường họp ở quảng trường, nhưng dạo này trời mưa nên chỗ họp không ổn định lắm). Hôm nay bố mẹ anh ấy đi vắng, nên anh được dịp tự tiện đưa bạn bè về nhà. Ông anh này có vẻ là người rất nhiệt tình. Nói thật, tôi chẳng quan tâm lắm đến chuyện từ thiện hay giúp đỡ ai, tôi chỉ muốn gặp bạn mới và vui chơi thôi. Vì thường sau mỗi buổi họp, cả đám lại kéo nhau đi chơi để xả hơi cuối tuần và kết thêm bạn mới.

.....

Tôi và Hiếu đứng trước nhà nhóm trưởng. Tôi không ngờ nhà thằng cha này lại giàu thế. Ấy vậy mà bình thường anh ta khiêm tốn và quản lý tiền nhóm rất cẩn thận. Bình thường ổng cũng ăn mặc giản dị, có nằm mơ tôi cũng không ngờ được nhà ổng giàu đến vậy.

Hai đứa đi vào, cả nhóm đang họp ở tầng hai. Dưới tầng trệt, tôi thấy anh Minh (từ giờ gọi nhóm trưởng là Minh cho dễ hiểu) đang lúi húi lấy bánh và nước cho cả nhóm. Thấy tôi, anh gọi:

- A, hai đứa đến rồi hả? Sao giờ mới tới? Mọi người đến hết rồi, đang ở trên lầu kìa. Lên đi, có vài người mới đấy, để lát anh giới thiệu cho.

Tôi phụ anh bưng bánh trái lên.

Hôm nay có vẻ không đông lắm, khoảng 8, 9 đứa gì đó thôi (mặc dù thành viên đông, nhưng thường chúng ít đi họp lắm. Đa số thông báo và thông tin về nhóm anh Minh sẽ đăng lên page, nên mấy đứa lên mạng xem cũng nắm được. Chỉ khi nào quyết định một chuyến đi thực tế, mấy đứa mới đến đông đủ. Đa phần là ham vui thôi, nhưng sao cũng được, càng đông thì tiền quỹ càng nhiều. Còn về những buổi họp hàng tuần mang tính tượng trưng thế này thì chúng lười đi lắm).

Anh Minh đặt mọi thứ lên bàn, rồi bắt đầu giới thiệu mọi người với nhau.

- Giới thiệu với mấy em, đây là Huy và Hiếu, hai thành viên của nhóm.

Rồi ổng chỉ qua bên kia:

- Còn đây là 5 bạn mới: Lan, Khải, Diễm, Mẫn, Hưng. - Ổng lần lượt chỉ tay vào từng người.

Phải nói là tôi khá bất ngờ khi thấy Mẫn ở đó, nhưng tôi cố giữ bình tĩnh, không để lộ ra ngoài. Mẫn cũng vậy, mới thấy tôi thì mở to mắt ngạc nhiên, nhưng sau đó lại tỏ ra bình thường và nhìn tôi như một người xa lạ.

Mọi người ngồi xuống và bắt đầu trò chuyện. Tôi ngồi cách xa Mẫn một đoạn, cố gắng không liếc nhìn nó quá nhiều. Chợt Hiếu ngồi bên cạnh nói khẽ với tôi:

- Ê mày, con bé đằng kia xinh quá nhỉ!

- Con bé nào cơ? - Tôi hỏi.

- Con bé ngồi ngoài cùng ấy, cái mặt buồn buồn ấy. - Đích xác là nó đang nói đến con Mẫn.

- .......

- Xinh, đúng không?

- Mày nghĩ nó là con gái hả? - Tôi ngạc nhiên.

- Ừ thì là con gái, chứ chẳng lẽ con trai?

- Sao mày nhận ra nó là con gái?

- Cái thằng này, bị gì vậy? Ai nhìn vào chẳng biết nó là con gái, chẳng qua nó để tóc tomboy thôi. Dễ thương thế kia mà.

- Đâu, tao thấy nó....

Lúc này tôi mới nhìn thật kỹ khuôn mặt Mẫn. Trước đây không để ý lắm, giờ ngồi ngắm mới thấy nó có một khuôn mặt rất ưa nhìn. Khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, lanh lợi, chiếc mũi nhỏ gọn, đôi mắt biếc thờ thẫn cụp xuống một nửa, thoáng vẻ buồn rầu, hàng lông mi cong dài như vừa ướt đẫm trong sương sớm. Lâu lâu cặp mắt ấy lại ngước lên nhìn tôi, rồi lại rũ xuống, chìm đắm vào chén trà trước mặt. Nó có vẻ cô đơn và không muốn nói chuyện với ai cả. Bình thường nó hiếu động và hung dữ, rồi hay đánh tôi nữa nên tôi không ưa nó lắm. Nhưng giờ nhìn nó ngồi im một chỗ nhâm nhi chén trà thế này, lại thấy nó đáng yêu đấy chứ. Phải chi lúc nào nó cũng ngoan như thế này thì tốt biết mấy.

Đề xuất Voz: Kể lại một chuyện tình
Quay lại truyện Ước gì.....
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Đạt hồ

Trả lời

4 tháng trước

truyện này được đăng ở đâu vậy ạ? mình muốn xem tiếp nội dung tiếp theo của truyện này