Logo
Trang chủ

Chương 56

Đọc to

Những chiếc máy ảnh trông mới tuyệt vời làm sao, dưới ánh đèn trắng và tấm kính trong suốt, chúng càng đẹp hơn và sắc sảo hơn. Tôi ngồi trong cửa hàng, mê mẩn ngắm nghía những chiếc máy ảnh kĩ thuật số, đặc biệt là máy Canon, nó thật nhỏ gọn và bắt mắt.

Cửa hàng có hàng chục loại máy ảnh, chiếc nào cũng đẹp theo kiểu riêng của nó, những hình dáng và kích thước đa dạng, không biết độ sắc nét của chúng thế nào nhỉ. Tôi chắc một ngày nào đó tôi sẽ cầm chúng trên tay, nhưng tiếc là bây giờ chỉ sờ được chúng qua tấm kính.

Đang mải ngắm bỗng có tiếng quát sau lưng:

- Thằng nhãi! Sao ngày nào mày cũng đến đây tia máy thế? Có mua không nói một tiếng! :amazed: - Ông chủ quán đã đến sau lưng tôi lúc nào.

Tôi lủi thủi bỏ ra. :sad: Đằng nào cũng không có tiền, mỗi ngày cứ đến đây chực mõm thế này thì ăn chửi là phải. Tôi thở dài ngao ngán, một chiếc máy rẻ nhất cũng 2 triệu, biết lấy đâu ra tiền mua. Nhà cũng chẳng khá giả gì, giờ mà vòi bố mẹ chiếc máy chắc ăn đòn nát mông.

Hay để dành tiền tết nhỉ, dành 2 năm chắc đủ. Nhưng chỉ sợ mình không đủ kiên nhẫn rồi lấy tiền mua mấy thứ linh tinh thôi, hay có khi bị mẹ giữ tiền nữa mới chết, vả lại 2 năm với mình là quá dài. Hay đi làm thêm nhỉ? Không được, tuổi này ai mà nhận, và rủi chẳng may bị bố mẹ bắt được thì xong. Xem ra mua được chiếc máy ảnh bây giờ quả là vấn đề nan giải. :cry:

Tôi đi dạo trong công viên, quanh đây có nhiều nhóm nhảy, nhóm võ, nhóm guitar đang vui chơi. Trời ạ, ai cũng có nhóm cả, sao mỗi mình lẻ loi thế này. Phải chi mình cũng ở trong nhóm nào đó. :sosad:

Chợt tôi thấy đằng xa có mấy người đang chụp ảnh, họ chụp khóm hoa và những bức tượng. Trên tay họ cầm những chiếc máy ảnh Canon, Contax, Coronet,... với nhiều hình dáng và màu sắc khác nhau, những ống kính cứ thụt ra thụt vào, họ chỉnh hoa, lá, tìm những góc chụp đẹp, tìm nơi có ánh sáng phù hợp, có vài người còn đứng làm người mẫu cho người khác chụp,...

Tôi dán mắt vào đám người ấy và bước đến lúc nào không hay. Tôi ngồi cạnh một bức tượng, chống tay nhìn họ. Được một lát họ cũng chú ý tới tôi, có vẻ tôi đã quá nhìn chằm chằm vào họ, họ ngó tôi và quay qua xì xầm với nhau, rồi lại quay ra chụp tiếp. Không biết họ có thấy khó chịu với sự hiện diện của tôi không nhỉ? Mà có thì cũng kệ, tôi chỉ quan tâm tới mấy chiếc máy ảnh kia thôi.

Bỗng có một cô bé từ đám người chạy ra, đến trước mặt tôi, ngắm tôi thật kĩ rồi đưa máy lên chụp cái "tách".

- Em chụp anh đấy à? - Tôi hỏi.

- Vâng, anh xem này, anh ngồi với bức tượng rất hợp đấy.

- Woa, em khéo chụp thiệt!

Tôi nhấn xem những bức ảnh khác.

- Bức nào cũng đẹp hết!

- Thật chứ? Vì em không thường cho người khác xem lắm.

- Tại sao?

- Tuy bọn em cùng là nghiệp dư, nhưng những anh chị đằng kia chụp đẹp hơn em nhiều, nên nhiều lúc tự ti em không dám khoe ảnh với mấy anh chị ấy.

- Thế à, anh không biết ảnh của họ thế nào nhưng anh nghĩ ảnh của em sẽ không thua kém đâu. Xem này, về màu sắc, độ sáng, bố cục, phông nền,... tất cả đều hoàn hảo. Nếu em không nói thì anh không nghĩ đây là những bức ảnh nghiệp dư đâu.

- Hì, anh phán cứ như chuyên gia thế làm em tự tin hơn rồi đó.

- Cơ mà mọi người thường đến đây lắm à?

- Không, mỗi lần họp nhóm tụi em đi nơi này nơi kia, có chỗ nào đẹp thì tới chụp thôi.

- Còn anh? Anh ở nhóm nào vậy?

- Không, anh không ở nhóm nào cả, anh chỉ tới đây ngắm cảnh thôi.

- Ồ...

Bỗng có tiếng réo gọi đằng xa

- Thôi em phải đi rồi, bye bye anh nha...

- Ừm bye

Bọn họ trông thật vui vẻ, người nào cũng có một máy riêng để lưu lại những hình ảnh họ thích. Tự dưng tôi thấy ghen tỵ với họ, tôi cũng muốn có một chiếc máy như thế, và một nhóm như thế...

Tối về tôi lên mạng lần tìm những hội nhiếp ảnh nghiệp dư, những club chụp ảnh ở Cam Ranh,... Phải nói hội nào cũng đăng những bức ảnh thật sinh động, phong phú, nhiều hội còn tham gia cuộc thi nhiếp ảnh, các cuộc thi do các tổ chức hay studio có tiếng phát động, hoặc cuộc thi do hội tự tổ chức nhằm tự đánh giá thực lực thành viên, người nào đoạt giải hay bức ảnh nào có nhiều lượt xem nhất được đưa vào làm phông nền của hội hoặc được quảng bá ở nhiều trang mạng,...

Tôi như chìm vào thế giới nhiếp ảnh, xem họ bàn luận, trao đổi ảnh với nhau làm máu nóng trong người tôi chảy rần rần, tôi bỗng thèm được chụp ảnh, thèm được vào một hội như thế, thèm được cầm trên tay một chiếc máy ảnh, đi khắp nơi tìm những bức ảnh đẹp và gửi đến những cuộc thi.

Đến trang web nào tôi cũng để lại lời nhắn muốn được là thành viên của hội, nhưng mãi vẫn chưa có admin nào trả lời.

3 ngày sau,

cuối cùng cũng có 1 ad nhắn với tôi

- Hi em!

- Chào anh

- Em muốn tham gia vào câu lạc bộ nhiếp ảnh đúng không?

- Vâng.

- Em ở Cam Ranh?

- Vâng.

- Thế thì dễ rồi. Vậy sáng ngày mốt em ra công viên số 6 họp nhóm với tụi anh ha, nhớ mang theo máy ảnh.

Tôi bần thần một lát

- Anh ơi, sáng đó em bận đi học, không thể ra được.

- Ủa cấp 3 ngày đó nghỉ mà, em có phải cấp 3 không?

- Không anh, em cấp 2. Còn ngày khác không anh?

- Vậy tối thứ 6 thế nào? Hôm đó bọn anh sẽ chụp ảnh ban đêm.

- Cũng kẹt rồi anh ơi. À, với lại, em cũng... chưa có máy ảnh nữa.

- Trời, không có máy ảnh làm sao chụp ảnh. Thôi vậy, có lẽ em không vào nhóm được rồi.

- Còn cách nào khác không anh? Em thật sự rất muốn chụp ảnh.

- Biết sao được, gặp nhau em không đi được, lại không có máy ảnh nữa, làm sao vào nhóm được.

- .... Ừm vậy thôi, dù gì cũng cảm ơn anh.

- Thôi bye em.

- Bye.

Đề xuất Tiên Hiệp: Trồng Rau Khô Lâu Dị Vực Khai Hoang
Quay lại truyện Ước gì.....
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Đạt hồ

Trả lời

4 tháng trước

truyện này được đăng ở đâu vậy ạ? mình muốn xem tiếp nội dung tiếp theo của truyện này