2 ngày sau đó cũng chả có thêm ad nào nt với tôi nữa. Xem ra con đường đi tới bức ảnh đầu tiên vẫn còn gian nan lắm.
8h sáng, tôi rảo bước ngoài công viên, mấy ngày nay việc chụp ảnh cứ ám tôi mãi, tối đi ngủ có khi còn mơ thấy mình đoạt giải cuộc thi nhiếp ảnh nữa, nhiều lúc nhìn một cảnh bình thường lại tự nhủ đây sẽ là một bức ảnh đẹp, phải chi, phải chi có cái máy ảnh.
Tôi ngồi xuống ghế đá phơi nắng, thư thái ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.
Chợt có một cặp mông tròn chắn ngang trước mặt tôi. Cặp mông ấy đưa qua đưa lại như khiêu khích, ngứa mắt, tôi đưa đầu sang bên nhìn xem là ai. Í, là cô bé hôm bữa, cô ấy đang chụp ảnh.
Em đưa mắt sát vào ống kính và chẳng để ý gì xung quanh cả. Em quỳ một chân, xoay xoay ống kính, mỉm cười thật tươi:
- Nào cả hai cùng cười lên nhé!
Phía trước ống kính là một người mẹ đang bế đứa con nhỏ. Người mẹ cười thật hiền hậu, còn đứa bé tinh ranh cứ nhìn cô gái đang chụp nó cười khì khì lộ cả hai chiếc răng sữa. Em đếm 1,2,3 và "tách".
Xong cô bé đứng dậy cảm ơn, người mẹ kia mỉm cười và bế con đi. Em còn đứng săm soi bức ảnh mới chụp một lúc nữa, tôi đứng bên cạnh em mà em chả biết.
Đoạn em nhìn ảnh và tự cười một mình.
- Bức ảnh này có gì đáng cười đâu chứ. - Tôi lên tiếng.
- A! - Em giật mình, chắc em không nghĩ đang có người đứng bên cạnh. - Anh! Hôm bữa tụi mình gặp nhau đúng không?
- Ừm. Lâu rồi mới gặp, cũng may em chưa quên anh. Lúc nãy anh thấy em tự cười một mình ngộ lắm nhé.
- Hì, thế hả, anh nhìn này - Em đưa máy ảnh cho tôi xem - Đứa bé cười đáng yêu quá phải không?
- Ừm mặt nó tếu thật.
- Cơ mà anh ở đâu hiện ra thế, nãy giờ em không thấy anh.
- Anh mới đến thôi, nãy ngồi ở cái ghế này nhưng em không thấy.
- Á... Vậy ra nãy giờ em chổng mông vô anh sao? - Cô bé đỏ mặt.
- Không sao, dù gì mông em cũng dễ thương lắm. Thôi bỏ qua đi, sao hôm nay em đến đây một mình vậy?
- Thói quen thôi anh. Nhưng mà lúc nãy anh bảo mông em dễ thương là sao, có ý gì đây? - Em nhăn mặt nhìn tôi
- Thì là dễ thương chứ còn gì. Muốn anh miêu tả kĩ hơn không, cặp mông tròn trịa, nhìn có vẻ rất mịn màng, trông rất gợi cảm,...
- Thôi thôi, anh biến thái quá!
- Ha ha, hay em có thể gọi anh là người yêu thích cái đẹp, nếu lúc nãy anh có một cái máy ảnh và hướng một góc nhìn chuẩn thì mông em sẽ trở thành một bức ảnh lung linh có thể đoạt giải đó.
- Anh!!!
Cô bé quay lưng bỏ đi, tôi níu lại
- Ha ha đùa thôi đùa thôi, em giận à, để công bằng anh cho em nhìn lại mông anh nhé, chúng cũng rất gợi cảm đấy.
- Anh!!! Anh giỡn dai quá!
- Rồi rồi, không nói về những cái mông nữa được chưa. Nào, lại đây ngồi chơi chút đi.
Hai đứa ngồi lại ghế đá. Nhìn cô bé đeo chiếc máy ảnh trên cổ thật đúng hình mẫu tôi mơ ước.
- Em thường ra đây chụp ảnh một mình lắm à?
- Không hẳn, tại sắp đến kì thi nên em phải tích cực hơn. Em thích chụp ảnh vào buổi sáng, những bức ảnh của em sẽ trông tươi mới và tràn đầy sức sống.
- Kì thi à - tôi thấy hơi buồn - Ước gì...
- A! - Nhỏ reo lên - Anh! Anh lại đẩy giùm em cái chậu hoa kia qua bên trái được không, em mới thấy một bức ảnh đẹp.
Tôi phì cười, đứng dậy và làm theo lời cô bé. Thật, cứ thấy một cảnh đẹp là lại reo lên thế sao...
- Thế này được chưa? - Tôi hỏi.
- Qua xíu nữa đi anh, tới chỗ ánh nắng đang chiếu vào ấy.
Tôi gồng sức đẩy chiếc chậu đất lần nữa
- Thế này được chưa?! - Tôi thở gấp.
- Í, quá rồi, qua phải một chút đi anh, mấy bông hoa sắp hứng được ánh nắng rồi.
- Trời ạ...................... Rồi, đúng chỗ chưa?
- Đúng rồi! - Nhỏ đưa máy ảnh lên ngắm, chợt khựng lại - Anh! anh nâng đầu bông hoa ngoài cùng lên xíu được không?
- Ừm để anh - Tôi nhẹ nhàng đẩy bông hoa lên. - Chụp được chưa?
- Anh, anh nhặt giúp em mấy chiếc lá vàng xung quanh rồi rải trước cái chậu được không?
Trời ơi lắm chuyện quá, tôi lui hui nhặt mấy chiếc lá rồi quăng lả lơi quanh cái chậu. Cô bé đặt mắt vào máy ảnh, miệng cười hì hì:
- Anh dựng cảnh khéo tay thật!
Tôi đứng sang một bên ngắm nhìn cô bé. Mặt nhỏ rạng rỡ y như tôi lúc nhìn vào máy ảnh trong cửa hàng vậy.
Tôi đảo mắt xung quanh, cái công viên coi vậy mà nhiều cảnh đẹp ghê ha!
Ánh nhìn của tôi chợt dừng lại về một phía. Tôi trố mắt, bỡ ngỡ tưởng như đang nhìn lầm, đằng xa có một cặp nam nữ vừa đi vừa cười nói vui vẻ, cô gái chính là Hân.
Phải, tôi không nhìn lầm, đó chắc chắn là Hân. Hân đang đi với một tên con trai, ánh mắt rất vui vẻ và tình tứ. Hai người họ đi ngang qua trước mắt tôi...
Đề xuất Voz: Cứu gái đụng xe và câu chuyện tình buồn
Đạt hồ
Trả lời4 tháng trước
truyện này được đăng ở đâu vậy ạ? mình muốn xem tiếp nội dung tiếp theo của truyện này