Logo
Trang chủ
Chương 6

Chương 6

Đọc to

"Đưa tiền đây!"

Lại một buổi sáng trấn lột quen thuộc, không biết đến giờ mình đã vơ vét được bao nhiêu từ đám này rồi nhỉ. :adore:

Bỗng Vy chạy tới, định thò tay vào túi lấy tiền (Nhỏ này chắc chắn bị khùng rồi:canny:). Sau nhiều lần nhận tiền của nó, tôi bắt đầu thấy mình bị lợi dụng, cứ như tiền đó là tiền nó thuê mình chơi cùng vậy.

"Thôi khỏi, tao không lấy tiền của mày." Tôi xua tay.

Mấy đứa kia đã tản đi hết, chỉ còn mỗi nhỏ này cứ nấn ná muốn đưa tiền cho tôi, đã vậy còn giở chiêu "đôi mắt long lanh năn nỉ" :adore: của con gái nữa chứ, đúng là hết nói nổi. Không cầm lòng được, tôi đành nhắm mắt đưa tay nhận tiền của nó :sosad:. Nhỏ vui ra mặt, vừa định quay đi thì tôi kéo áo nó lại: "Này, đi ăn với anh, anh bao."

Ra đến tạp hóa, nó chộp ngay ba bịch snack chip chip, rồi làm vài động tác tay (ý là "một cho em, một cho anh, một cho bà"), tôi chẳng hiểu gì, chỉ biết lắc đầu và tự nhủ ước gì nhỏ biết nói. Trên đường về, nhỏ cứ hau háu mấy viên kẹo, cầm lên ngắm nghía, cười khúc khích rồi bỏ vào miệng, cái miệng chúm chím trông đến phát ghét. Nhỏ hồn nhiên quá đỗi, tôi không hiểu sao lại có người ghét nhỏ, có lẽ vì họ chưa chịu tìm hiểu nó thôi. À mà hình như có một thằng nhóc từng bảo Vy ăn cắp đồ chơi của nó, thật khó hiểu. Tôi định hỏi Vy chuyện đó nhưng lại thôi, vì dù có hỏi mình cũng chẳng hiểu được ngôn ngữ ký hiệu của nó.

Đột nhiên, không biết từ đâu một con chó lao ra, nhe răng gầm gừ trông rất hung dữ trước mặt chúng tôi (Ai thấy chó dễ thương chứ tôi thấy nó đáng ghét kinh khủng, nhiều lúc đang đi ngoài đường tự dưng có con chó nhảy ra sủa ầm ĩ đòi cắn, đòi táp người khác, đúng là lũ chó vô duyên:canny:, chắc mấy con chó này đến kỳ động đực hay sao ấy, hay nó đến tháng nhỉ :canny:, đúng là điên như chó mà). Con chó vươn người chồm tới, sủa lớn tiếng khiến tôi và Vy sợ run người. Tôi lùi lại, cẩn thận nhích từng bước một, Vy trốn sau lưng tôi, tay bám chặt vạt áo tôi, tôi cảm nhận được nó đang run lẩy bẩy. Tôi cũng sợ chết khiếp, tự nhủ "Nếu mình không làm gì nó thì nó cũng không làm gì mình đâu" và từ từ bước đi, cố tỏ ra bình tĩnh, làm bộ ngó lơ. Khốn kiếp, con chó vẫn đuổi theo, tôi vội nhảy bật ra, nó dồn chúng tôi vào đường cùng. Với thân hình trẻ con lúc này, con chó chẳng khác nào một con quỷ dữ. Mắt con chó trợn ngược lên, tiếng sủa không ngớt, rồi nó lao tới. Tôi giật tay Vy kéo sang một bên, con chó quay sang rượt theo tôi. Tôi hét lớn: "Vy! Chạy mau!" Ai ngờ con chó nhanh quá, chớp mắt đã ngoạm lấy ống quần tôi, tôi giằng co với nó. "Roẹt", ống quần bị rách một mảng, kệ, của đi thay người vậy. Không ngờ Vy tưởng tôi bị cắn, nó khóc òa lên, rồi luống cuống nhặt một cành cây gần đó chạy tới đập vào đầu con chó một cái (Con bé này gan hùm thật:sweat:). Con chó kêu "ẳng, ẳng" rồi quay lại sủa liên hồi vào Vy, rồi nó chồm tới, Vy thét lên, vung vẩy cành cây và bỏ chạy. Nhưng không, con chó đã nhanh hơn, nó kịp lao tới táp vào chân trái Vy. Vy giãy giụa nhưng con chó cắn chặt không buông. Máu bắt đầu chảy ra đỏ cả một vùng, tôi chỉ kịp thét lên một tiếng "Vy!" Tôi điên lên, nhặt ngay một cục đá ném hết sức vào đầu con chó. Con chó "Ẳng" lên một tiếng, chưa kịp định thần đã ăn thêm mấy viên đá khác của tôi nữa. Tôi tức tối, mặt nóng bừng, mắt tối sầm lại, trong mắt tôi lúc này chỉ còn con chó, tôi nhặt một viên gạch gần đó và lao tới. Con chó ăn mấy viên đá vào đầu trầy da chảy máu đã biết sợ, thấy tôi tới nên kêu lên "ẳng, ẳng,.." và bỏ chạy. Lúc này có một ông chú nào đó nghe tiếng chó sủa, chạy ra ngoài, thấy Vy nằm trên đất, chân chảy đầy máu, hoảng quá chạy vào nhà lấy bông băng và vải ra cầm máu cho nó. Tôi lúc này mất bình tĩnh quá nên chỉ biết đứng chôn chân ở đó mà thấp thỏm. "Mặt Vy tái quá, Vy có sao không, lỡ Vy chết thì sao...." trong đầu tôi lúc này chỉ nghĩ được những thứ như thế. Ông chú hỏi:

"Nhà con ở đâu?"

"Dạ ở đằng kia" - tôi chỉ tay ra đằng xa.

Ông chú bế Vy lên, vừa định đi thì bỗng có tiếng:

"Ê!"

"Gì?" - ông chú gắt.

"Sao ông đánh chó tui?" - Ra đó là chủ của con chó điên lúc nãy.

Không nói không rằng, ông chú đặt Vy xuống, chạy ngay vào nhà lấy con dao làm bếp ra, chĩa thẳng vào mặt gã kia, quát:

"Đm, mày có tin tao chém mày luôn không? Con chó mày hả, lát tao qua tao thịt nó luôn cho coi."

"Tui làm gì ông mà ông đòi thịt chó tui?" - Tên chủ vẫn cãi lại, song có vẻ sợ vì con dao.

Ông chú chỉ tay vào Vy, nói:

"Mày coi đi, có chó thì phải biết giữ, để nó chạy ra đường cắn người khác, nó cắn con bé ra thế này đó, tao mà để con chó đó sống tao làm con mày" - Chú này cũng có vẻ hổ báo, tuy không biết Vy có quen biết gì không nhưng có vẻ ông ta là một người tốt.

Hai người lời qua tiếng lại một hồi, tuy người chủ không chịu nhận lỗi nhưng trong giọng điệu ông ta đã có phần hối lỗi. Tôi mặc kệ hai người đó, Vy đang nguy cấp mà cứ để nằm đây thì nguy, tôi liền bế Vy lên lưng, xốc lại cho ngay và cõng Vy chạy một mạch về nhà. Người Vy đã bắt đầu đầm đìa mồ hôi, da nhợt đi vì thiếu máu. Tôi sợ hãi, con đường về nhà sao bỗng dưng xa thế.....

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Những chuyện kinh dị ở Phú yên !
Quay lại truyện Ước gì.....
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Đạt hồ

Trả lời

3 tháng trước

truyện này được đăng ở đâu vậy ạ? mình muốn xem tiếp nội dung tiếp theo của truyện này