Logo
Trang chủ
Chương 7

Chương 7

Đọc to

"Bà ơi, bà! Vy bị chó cắn!" - Tôi la thất thanh, cõng Vy hớt hải chạy vào nhà. :sosad:

Bà đang hái rau sau vườn, nghe thế tất tả chạy lên, thấy Vy bà hoảng hốt, bảo tôi mau đặt Vy xuống phản, bà chạy ra sau hái một búi cỏ. Lưng bà còng vốn đi chẳng được nhanh nhưng khi nghe cháu bà bị thương lại có thể chạy hối hả như thế, tuổi già đến này rồi mà còn phải lận đận vì con vì cháu. Tôi nghĩ mà thương bà, có đứa con gái đã mất, có đứa cháu gái cũng chẳng sống yên. :sosad:

Lúc vào nhà, bà rờ trán Vy, kéo ống quần lên gỡ miếng vải băng xem vết thương, coi đâu máu vẫn chưa thôi chảy, bà vỗ nhẹ vào mặt Vy mấy cái, Vy vẫn chưa tỉnh lại. Bà đưa tôi nắm cỏ mới hái, bảo tôi bỏ vào miệng nhai rồi đắp lên chỗ bị chó cắn :sweat:, đoạn bà lại ra sau vườn.

Tôi bỏ vào miệng nhai, nghe có vị lạ, hơi đăng đắng, khi nhai nhuyễn tôi lấy đắp lên vết thương, chân Vy khẽ giật, có lẽ rát lắm. Khi bà vào, tôi hỏi:

- Tôi: Cỏ gì vậy bà?

- Bà *lấy một cái cối bỏ nắm lá mới hái vào, giã*: Cỏ mực đấy, dùng để cầm máu.

- Tôi *chỉ tay vào cái cối đang giã*: Còn đám lá kia?

- Bà: Lá thuốc. À con ra sau bếp lấy mấy miếng vải trắng, oxy già với.... (đoạn này mình không nhớ lắm, cũng chẳng biết tên mấy thứ đó, đại khái là bà kêu mình ra sau lấy mấy dụng cụ để chữa chó cắn) :sogood:

Tôi làm như bà bảo. Bà lấy một cục gỗ nhỏ nhỏ, đầu tròn như con dấu, quấn tấm vải xung quanh, chấm vào cái cối trong đó đã có lá thuốc được giã nhuyễn, chấm và xoa nhẹ nhẹ lên vết thương, dĩ nhiên trước đó đã xức qua oxy già rồi. Bà vừa làm những thao tác chữa trị như một thầy lang xưa, vừa thở phào "Cũng may, không bị bầm tím, có lẽ con chó không bị dại."

Tôi ngồi với bà gần một tiếng, xem bà xức thuốc, băng lại vết thương. Tôi thấy mình thật vô dụng, đã 2 lần tôi chỉ biết đứng im mà cầu nguyện, giá như tôi có thể làm được gì đó, giá như tôi có ích hơn.

Vy đã được sơ cứu xong, tuy chỉ qua loa nhưng có vẻ vẫn ổn. Một lát sau, như nghe tin, nhiều bà con cô bác đến đây, có cả nội tôi, ngồi bu chật tấm phản, và tự nhiên tôi bị đẩy ra ngoài :hell_boy:. Mấy bà mấy cô ngồi đông quá, chẳng có chỗ cho tôi chen vô. Mấy thím đó cứ xôn xao "Con bé tội quá, bị cắn rách cả chân", "Chó nhà ai không biết giữ, để nó cắn con nhỏ thế này", "Bà có tính đưa nó lên trạm y tế không", "Coi mặt con nhỏ sốt miên man kìa",....

Tôi quanh quẩn bên ngoài, tay thọc vào túi đá chân qua lại. Chợt tôi như nhớ ra gì đó, đi vào nhà, tôi móc bịch chip chip ra đưa cho bà.

- Tôi: Bà ơi, Vy mua cho bà nè.

- Bà: Thôi con ăn đi. - Bà vẫn chống tay bần thần nhìn cháu.

- Tôi: Con không ăn đâu.

Một lát sau, ông chú lúc nãy chạy đến, hỏi:

- Con bé thế nào rồi cháu?

- Tôi: Dạ, chắc không sao.

- Chú *thở hà hà*: Mệt quá... thôi vậy là tốt rồi. Mà sao lúc nãy cháu không chờ chú, để chú bế đi cho nhanh.

- Tôi: Dạ con thấy chú cãi nhau với ông kia ghê quá nên thôi, với lại con đường cũng ngắn...

- Chú: Ngắn đâu mà ngắn.... Mà nhắc lại thấy tức, thằng cha lúc nãy bỏ về giấu con chó đi đâu không biết mà lúc chú qua nhà hắn không thấy con chó đâu.

- Tôi: À dạ. - Tôi có vẻ tiếc nuối.

Tôi và chú còn nói chuyện thêm một lát nữa thì chú về, một chốc sau thì mấy bà dì cô bác cũng lần lượt kéo về, tôi thì vẫn ngồi đó đến tối.

Vy đã tỉnh lại, em đưa tay lên làm thủ ngữ, tôi lắc đầu không hiểu, bà ngồi bên bảo "Nó hỏi con có bị thương không đó". Tôi khẽ cười, lắc đầu. Bà lấy bịch chip chip lúc nãy xé ra và bỏ vào miệng một miếng. Con Vy cười, bà đưa nó một viên, nó cũng chồm tới, lấy một viên đưa tôi. Tối đó, ba người cùng ăn một bịch chip chip.

Bà xuống bếp nấu cháo cho Vy, tôi ngồi bên cạnh Vy. Hai đứa im lặng đến lạ thường, :embrass: tôi muốn nói gì đó nhưng chẳng biết nói gì, Vy dường như cũng muốn nói nhưng lại thôi vì có nói bằng thủ ngữ tôi cũng không hiểu. Tự nhiên tôi thấy ngại, tôi chợt hồi tưởng về chuyện lúc sáng, phần thở phào vì đã tai qua nạn khỏi, phần day dứt vì mình mà Vy bị thương, ôi đúng là một chuyện kinh hoàng, 2 đứa còn ngồi đây an lành quả thật may mắn.

Bỗng Vy lấy ra một tờ giấy, viết hí hoáy rồi đưa tôi.

- Giá như em có thể nói được nhỉ. - Vy khẽ cười, mắt lộ rõ nỗi buồn.

- Anh cũng ước thế. - Tôi viết đưa lại.

Hai đứa không nói câu nào, chỉ ngồi viết giấy qua lại, trò chuyện bằng tờ giấy không ngờ cũng thú vị thế. Đúng rồi nhỉ, nếu muốn nói chuyện với Vy, Vy chỉ cần viết chữ ra rồi đưa tôi là được mà nhỉ.

Hai đứa cứ lặng lẽ nói chuyện với nhau bằng chữ viết, sao tôi có cảm giác ngượng ngùng thoáng qua. Một mối tình đầu đời đã dần chớm nở, đã biết thổn thức từ trong những dòng chữ, tôi ước gì được mãi mãi ngồi bên em nói chuyện như thế này. Dù hôm nay tôi nhắn tin với những cô gái tôi thích bằng Yahoo hay Facebook, tuy chat kiểu này cũng tương tự thế nhưng không sao có được cảm giác bâng khuâng ngày đó. Chỉ ngồi cạnh bên, hồi hộp theo từng nét chữ em viết. Không biết em định nói gì, không biết em sẽ viết gì.

Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên tôi hiểu được những lời em muốn nói.

Một lát bà bưng cháo lên. Vy dùng thủ ngữ với bà, tôi ngạc nhiên bà cũng dùng thủ ngữ với Vy. Hai người làm động tác rất nhanh, mắt tôi không nhìn kịp, tôi như nhận ra một điều gì đó, một tia sáng lóe lên trong tâm trí tôi.

Khi bà quay xuống bếp lấy thêm cháo, tôi chạy theo, níu vạt áo bà, nói trong sự mừng rỡ:

- Bà ơi, bà dạy con thủ ngữ nhé!

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Yêu Người IQ Cao
Quay lại truyện Ước gì.....
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Đạt hồ

Trả lời

3 tháng trước

truyện này được đăng ở đâu vậy ạ? mình muốn xem tiếp nội dung tiếp theo của truyện này