Logo
Trang chủ

Chương 69

Đọc to

Tôi ngồi im nghe hai đứa nói chuyện. Thật sự tôi không nghĩ đến một ngày Mẫn sẽ về Đồng Nai. Không biết lúc đó tôi sẽ thế nào đây? Sẽ vui hay buồn? Thật sự với tôi việc gặp Mẫn đã không còn khó chịu như lúc ban đầu nữa.
Chiếc xe bỗng dừng lại ở một trạm. Vài người lên xe, trong đó có 2 cụ già. Anh Minh lập tức đứng dậy nhường ghế cho một cụ. Còn một cụ? Ai sẽ nhường ghế? Hùng và Mẫn đang ngồi hàng thứ 2, Hùng ngồi ngoài, khả năng lớn Hùng sẽ phải nhường ghế. Nhưng với tính của hắn thì không đời nào hắn nhường chỗ ngồi cạnh Mẫn cho cụ, vậy thì cụ sẽ đi xuống hàng thứ 3, là chỗ của mình và Hiếu. Cụ tới rồi, cụ đang nhìn Hiếu. Wtf? Sao nó lại ngó lơ sang chỗ khác, thằng này không biết thương người à? Hay mình nhường ghế cho cụ? Nhưng mình khá say sóng khi đi xe, nếu đứng dậy e cầm cự không nổi, vả lại nếu đứng dậy nhường ghế cho cụ có khác nào chửi vào mặt thằng Hiếu, Hùng và mấy người khác không biết lễ nghĩa, lúc đó tụi nó sẽ hối hận, cảm thấy mình thấp kém, ích kỷ, có những suy nghĩ tiêu cực về bản thân, như thế không nên. Để xem nào, trong binh pháp tôn tử có dạy "Tá đao sát nhân", ta sẽ khều thằng ở dưới để nó đứng dậy nhường ghế cho cụ, như vậy ta đỡ mất chỗ ngồi mà thằng đó sẽ chịu hết mọi tội lỗi. Tôi đưa tay khều thằng ở dưới, nhưng nó không động tĩnh, tôi quay xuống nhìn, ôi mẹ ơi nó đang đeo tai nghe, mắt ngó ra ngoài cửa sổ, không quan tâm đến sự đời. Trời ạ, tên này còn cao thủ hơn mình, nó đã đi trước mình một bước. Tôi quay qua nhìn cụ, cụ vẫn đang nhìn tôi, ánh mắt như chờ đợi. Phải làm sao đây? Đúng rồi, binh pháp Ngô Tử có dạy "Dùng chiêng trống chuông mõ là để tai sợ uy", chỉ cần khéo léo "đánh rắn động cỏ" tí là được. Tôi nói với cụ, nói một cách to dõng dạc "Cụ ơi con nhường ghế cho cụ!" và vờ đứng dậy rồi ngồi phịch xuống, la lên "ôi cái chân tôi!!! Chuột rút!!!" Tôi nhắm mắt nhắm mũi tỏ vẻ đau khổ, he he, một người dù bị chuột rút nhưng vẫn muốn nhường ghế cho cụ như tôi đây xứng đáng là tấm gương tốt, nhưng tình thế đã không cho tôi nhường ghế cho cụ, mấy đứa kia chắc cũng phải tự hiểu bổn phận của mình chứ. Nhưng mở mắt ra mọi thứ vẫn bình thường, có đứa còn đưa tôi bông băng thuốc đỏ để xoa bóp. Tôi đơ mặt đi vì sự vô cảm của bọn này. Tâm hồn tụi nó khô cứng hết rồi sao?!! Đây có đúng là đội tình nguyện không vậy?! Đội tình nguyện gì mà cả đoàn mười mấy người không ai nhường ghế được cho một cụ già?! Chẳng lẽ nào chúng đã luyện được đến chiêu thức "tâm hồn sắt đá" đã thất lạc bấy lâu? Không sao, thua keo này ta bày keo khác, tôi sẽ...
Bỗng Mẫn đứng dậy nắm lấy tay cụ "cụ ơi ngồi ghế con này!" Tôi ngạc nhiên nhìn theo Mẫn, bất giác thấy mình ích kỷ quá, nhìn cụ ngồi vào ghế của Mẫn và mỉm cười "Cảm ơn con, chiếc ghế thật dễ chịu!" tôi thấy lòng mình tự hổ thẹn. Mẫn ra đứng với anh Minh, 2 người trò chuyện có vẻ vui quá, tôi thở dài và đứng dậy nhường ghế cho một phụ nữ, xong tôi ra đứng với Mẫn và anh Minh. Hùng thấy vậy cũng bỏ ghế ra đây đứng, tôi chau mày hỏi nó "Sao không ngồi đó đi, ra đây chi vậy?", "Tao không thích ngồi với người già",nó trả lời. Một chốc Hiếu nhìn qua nhìn lại rồi cũng đứng dậy tới chung vui với bọn tôi. Một lát thằng ngồi sau đeo tai nghe lúc nãy cũng hổ thẹn và đứng dậy tới đứng với bọn tôi. Rồi thêm nhiều đứa nữa cũng bỏ ghế đứng luôn. Tôi nhìn tụi nó lần lượt đứng dậy một cách vô duyên vô cớ, bực mình tôi quát:
-Tụi bây khùng hết hả!!! Ghế trống quá trời kìa! Khi không lại đứng hết làm gì?!! Có nhường ghế cho ai nữa đâu!!!
-Kệ, đứng vầy cho nó vui-Một đứa trả lời.
Cả bọn cười ồ lên, mấy cụ già cũng cười theo. Thằng bé con đang nằm ngủ trên tay một người phụ nữ nghe tiếng cười bỗng thức dậy và khóc rống lên, bà mẹ dỗ hoài không nín. Thấy vậy tôi ngồi xuống nựng nịu mà nó, tự hếch mũi mình lên cho giống Trư Bát Giới, khì khì với nó và hát "Bắc kim thang, cà lang bí rợ,..." vừa hát vừa thọc lét nó, hát một đỗi nó cũng ngưng khóc, và bắt đầu cười. Mấy ông già xung quanh thấy cũng cười theo, mấy đứa tình nguyện cũng cười theo. Và đột nhiên ông Minh khùng bắt nhịp "Nào mọi người, 2,3! Bắc kim thang..." Rồi cả đám như lũ khùng hát ầm ĩ bài Bắc Kim Thang, đứa nào đứa nấy vui ra mặt, xóa tan bầu không khí tĩnh lặng vừa rồi. Tôi tặc lưỡi, lắc đầu vì cái đám nhốn nháo này, nhưng thôi kệ, dù gì thằng bé cũng hết khóc rồi.

Cơ mà thật sự vẫn không hiểu cái bài Bắc Kim Thang có nghĩa gì nữa...

Xe tới bến, mọi người lần lượt đi xuống. Cũng mới hơn 9h, nắng vẫn còn trong lành lắm. Chúng tôi bắt xe đi một đoạn nữa thì tới nơi. Trên đường mòn vào nhà trẻ, ngồi trong xe tôi thấy một người đàn ông cùng một cô bé đang đi về, xe chạy khá nhanh nên tôi không thấy rõ mặt họ. Xe đậu sát cổng, xuống xe tôi ngắm nhìn nhà trẻ. Ngôi nhà không to lắm, nhưng được cái sạch sẽ và khang trang. Tôi quay ra sau nhìn theo 2 người kia, cô bé mặc chiếc váy trắng đi cùng người đàn ông, hình như họ mới từ nhà trẻ ra. Tuy chỉ nhìn từ đằng sau nhưng không hiểu sao tôi có cảm giác rất quen thuộc.
Anh Minh gọi, tôi quay lại, mọi người đã vào hết rồi, tôi cũng xách ba lô lên và đi vào. Thật là khoảnh khắc khó hiểu, tôi quay lại nhìn, 2 người ấy đã dần xa khuất cuối con đường. Tôi lắc đầu, cố xua đi cái lưu luyến bất chợt, rồi đi vào nhà trẻ.
Bọn tôi một nhóm ra chơi với đám trẻ, một nhóm dọn dẹp đồ chơi tụi nó banh ra, một nhóm dọn bàn, một nhóm phụ nấu ăn,... Tôi ngồi lặt rau với mấy đứa trong bếp, trời ạ, nghĩ sao mình lại bị phân vào nhóm nấu ăn, ngồi một chỗ vặt qua vặt lại mấy cọng rau chán chết. Chợt tôi nghe mấy bà cô đang đứng bếp nói chuyện:
-Này, hồi sáng ông anh đó đem gì đến thế?
-À, anh ấy tặng cho nhà trẻ tụi mình một đống sách vở, với thức ăn nữa...
-Sao mặt bà cứ phởn ra thế?
-Ồ tại hôm nay vui quá, hồi nãy ngồi nói chuyện với anh ấy mà cười đau cả quai hàm, anh ấy thật vui tính. Không biết ảnh đã có vợ chưa?
-Thôi đi bà, nhìn ổng già thế có vợ chắc rồi, đừng mơ mộng nữa.
-Sao biết được, ngày nay đàn ông thích xu thế độc thân lắm.
-Cơ mà con bé lúc nãy nhìn xinh nhỉ?
-Ừ, nó đáng yêu quá chừng, mặc thêm cái váy trắng nhìn cứ như thiên thần ấy!
-Nhưng hình như nó bị câm đấy bà ơi!
-Hả? Sao biết?
-Thì tui thấy nó toàn dùng thủ ngữ không mà, không để ý hả? Nó dùng thủ ngữ nhanh như chớp ấy, không bị câm thì là gì.
........

Đề xuất Tiên Hiệp: Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh
Quay lại truyện Ước gì.....
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Đạt hồ

Trả lời

5 tháng trước

truyện này được đăng ở đâu vậy ạ? mình muốn xem tiếp nội dung tiếp theo của truyện này