Logo
Trang chủ

Chương 73

Đọc to

Thằng nhóc đi với tôi một đoạn nữa, vừa đi vừa nói bô la bô lô đủ chuyện trên trời dưới đất. Tôi chẳng để tâm lắm, vì đang bận săm soi những vết thương trên tay, nãy đánh với gã đàn ông va vào tường trầy xước đủ chỗ. Tôi ngó xung quanh rồi quơ vội nắm cỏ mực bên đường, bỏ vào miệng nhai và đắp lên vết thương, tôi khẽ nhăn mặt, ôi mẹ ơi rát thế không biết. Thằng nhỏ nhìn tôi ngạc nhiên:
- Anh làm gì thế?
- Cầm máu.
- Làm vậy cầm máu được sao? Đó giờ em mới biết đấy.
- Ừ ừ sao cũng được...đây là đâu vậy?
- Đây là một trong những khu phố chính của Nha Trang, anh đi tiếp một đoạn nữa là tới trung tâm thành phố thôi...
Trung tâm thành phố? Tôi tới đó để làm gì?
- Này em, quanh đây có nhà trẻ nào không? - tôi hỏi.
- Không có, anh hỏi chi?
- Không có gì. - Tôi chẳng muốn nói chuyện mình đi lạc với thằng nhóc này chút nào. - Thế quanh đây có chỗ nào bán bản đồ thành phố không?
- Mình vào mấy nhà sách thử xem.
Nhưng cũng không có. Tôi chán nản nghĩ đến trạm xe buýt, hay bỏ về đại cho rồi, không được, chắc bạn bè đang cuống quít tìm mình, không thể cứ thế bỏ về được. Ghét thật, phải chi nhớ cái tên nhà trẻ thì tốt biết mấy.
- Hoy anh, đến đây em phải về rồi. Anh đi tiếp ha! - thằng nhóc nói.
Tôi nhìn thằng nhỏ tiếc nuối, giờ nó bỏ đi thì chỉ còn lại mình trơ trọi ở đây, biết lần vào đâu bây giờ. Nhưng rồi cũng gật đầu tạm biệt, cố cười một cái thật tươi cho thằng nhỏ yên tâm ra về.
Khi nó đi rồi tôi mới đứng một chỗ thở dài, tần ngần chẳng biết đi về đâu. Lúc nãy nó bảo đi thẳng một đoạn nữa là tới trung tâm thành phố, hay mình đến đó nhỉ? Được rồi, lỡ lạc rồi thì lạc tới bến luôn! Tôi xem lại túi tiền, thấy còn nhiều nên cũng hơi yên tâm. Tôi rảo bước về trước, để xem ở đấy có gì hay.
Một mình giữa dòng người tấp nập vừa thấy lóng ngóng vừa thú vị, tôi huýt sáo tỏ vẻ yêu đời, mắt liếc ngang liếc dọc, hết nhìn cửa hàng này đến cửa hàng khác, ngước đầu nhìn những tòa nhà cao tầng, tôi huýt một cái trầm trồ, đứng từ trên nóc nhảy xuống liệu có toàn thây không nhỉ? :nosebleed: Tôi ghé vào công viên đi dạo, những bãi cỏ ướt đẫm xanh rờn trông thật thích mắt, cứ canh me không có ông bảo vệ tôi lại tháo giầy nhảy lên bãi cỏ lăn qua lăn lại như con chó con, thật mát và dễ chịu. :byebye: Một thằng nhóc tầm 8 tuổi nhìn tôi và hắng giọng:
- Anh không thấy biển ghi cấm dẫm lên bãi cỏ à?!
Tôi ngồi dậy nhìn nó, nó đứng chống hông như muốn nhắc nhở tôi. :canny: Tôi đứng dậy cầm giày đập vào đầu nó, nó ôm đầu khóc rống lên, ông bảo vệ từ đằng xa chạy tới, vừa chạy vừa chỉ tay quát mắng, tôi hoảng quá xách giày chạy băng ra ngoài đường.
Tôi mua một que kem và đi vào siêu thị gần đó, siêu thị rộng và sạch sẽ quá, lại có máy lạnh nữa, nơi đây chẳng khác nào thiên đường, shop đồ nè, rạp chiếu phim 5D nè, phòng game nè,... chỗ nào cũng tuyệt hết, đi cái nào trước đây ta? Thôi vào WC trước vậy. :embarrassed:
Nhà WC chỉ có tôi với một thằng nhóc, thằng nhóc nhìn tôi đi tè với một ánh nhìn khó ưa, sao hôm nay cứ đụng mấy thằng nhóc kiểu này hoài trời? :canny: Nó nhìn tôi tặc lưỡi:
- Vào nhà vệ sinh mà còn ngậm kem!
Đoạn nó liếc mắt đi khinh thường như muốn nói rằng tôi là một kẻ bẩn thỉu không đáng cho nó nhìn. Tôi tè xong âm thầm lại đằng sau nó, nhẹ nhàng kéo áo nó ra và nhét que kem đang ngậm trong miệng vào người nó. Nó giãy lên và la á á mấy tiếng, nhưng ngay tập tức tôi lấy tay bịt mồm nó lại, dọa:
- Mày mà la lên tao tuột quần mày bỏ vào bồn cầu!
Nó nước mắt nước mũi nhìn tôi khóc không thành tiếng, thấy nó ngoan hơn tôi bỏ tay ra và đi ra ngoài. À quên cái tay chưa rửa! :nosebleed:
Tôi tiến vào phòng game, lóa mắt với những trò chơi, quanh đây toàn nam thanh nữ tú và mấy nhóm bạn bè, không khí ồn ào sôi nổi hơn bên ngoài. Tôi tới gần một game thử sức mạnh, Máy Đập Búa, tôi nhấc cây búa và đập mạnh xuống, cái tay bỗng nhói lên, quên mất rằng mấy vết thương chưa lành, chúng lại bắt đầu ứa máu ra. Điểm chạy lên số 50, thấp vl. Có đứa con gái đứng gần đó, nhìn tôi và cười phì, đoạn nó bỏ cắc vào và lấy búa đập, 70 điểm. Nó mím môi nhìn tôi khinh bỉ, đoạn hất tóc ra sau và bỏ đi, để lại tôi với sự ngơ ngác và uất ức.
Tôi rờ mấy vết thương, không mau kiếm băng y tế băng lại thì nguy, nhiều người đi qua thấy tay tôi cũng há mồm ngạc nhiên, anh nhân viên cũng lại hỏi:
- Em chơi trò gì mà bị thương ghê vậy?
- À không có gì đâu anh.
Rồi tôi nhanh chóng rời khỏi siêu thị, dù gì ở đó cũng không có chỗ cho thằng lạc lõng như mình, đi chơi siêu thị một mình đúng là kì cục.
Tôi băng qua đường, cố gắng kiếm một tiệm thuốc. Chợt tôi thấy đằng xa có một ông già chở hàng bị đổ, đang lúi cúi bưng những gói hàng chất lên xe, những gói hàng trông to và nặng, ông ấy có vẻ vất vả quá. Tôi lại gần giúp ông lão, ông nhìn tôi cười hiền hậu:
- Cháu tốt bụng quá, những người quanh đây cứ đi qua nhưng chẳng ai giúp ông cả...
Tôi vui vì câu nói đó. Những gói hàng này hai người bưng thì chẳng khó khăn gì, nhưng với mình ông lão thì là cả một vấn đề, và cái hay là ở thành phố hàng trăm người qua lại này, nếu tôi không tới giúp thì chẳng ai tới giúp cả.
Chúng tôi mau chóng xếp đồ lên xe, nhưng khi cố gắng nhấc một thùng hàng to và nặng, vết thương trên tay tôi bỗng rách toạc ra và chảy máu, tôi nhăn mặt, cánh tay run lên, tôi gồng người cố hết sức để nâng thùng hàng. Và khi đặt được cái thùng lên xe rồi tôi đứng thở phào mệt nhọc, mồ hôi chảy ra từng dòng, máu trên tay cứ nhiễu từng giọt, không ổn rồi, cứ thế này chắc kiệt sức vì mất máu mất. Ông lão nhìn tôi sửng sốt:
- Cháu làm sao vậy? Sao mặt tái thế... ôi trời, cánh tay chảy đầy máu kìa! Cháu bị thương hồi nào vậy?...
- Ông bình tĩnh đi, cháu không sao cả...Quanh đây có tiệm thuốc nào không ông?
- Có đấy, ở góc đường kia có một tiệm thuốc, cháu mau đến đó đi. - Ông chỉ tay về đằng xa.
- Vâng, cảm ơn ông, cháu đi đây. - Tôi quay đi.
- Ừ, cảm ơn cháu vì đã giúp ông. Nhớ băng lại vết thương cẩn thận đấy! - Ông nói với theo.
- Cháu biết rồi.
Từ xa nhìn lại, tôi vẫn thấy ông già lụm khụm nặng nhọc đạp từng vòng xe chở hàng tá gói đồ lỉnh kỉnh, chiếc xe cứ chao qua chao lại không vững, tôi bỗng thương ông quá, già rồi mà sao phải làm mấy việc nặng nhọc thế... Có lẽ ông sẽ còn ngã xe thêm vài lần nữa, mong lúc đó sẽ có người tới giúp ông chất hàng lên xe.
Tôi bước vào tiệm thuốc, đứng tiệm là một bà lão hiền từ, trông bà này cứ quen quen thế nào ấy.
Vừa thấy tôi bà nhanh chóng lấy ra một cuộn băng y tế, gạc và những thuốc rửa khác. Tôi nhìn bà ngạc nhiên:
- Ơ con chưa nói gì mà...
- Lúc nãy bà đứng từ xa thấy con giúp ông cụ, và thấy cả việc tay con chảy máu nữa, bà biết đằng nào con cũng tới đây nên chuẩn bị trước... - bà nhìn tôi cười hiền hậu, rõ ràng nét mặt này tôi đã gặp ở đâu rồi thì phải -... nào đưa tay đây bà băng cho.
- .... - Tôi đưa tay ra, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bà như cố lục lại kí ức để nhớ xem bà là ai, nhưng không thể.
- Thật may là có con ra giúp ông ấy, nãy ông ấy ngã xe lúi húi mãi mà chẳng ai thèm quan tâm, bà còn định chạy ra giúp thì may có con tới, chứ để 2 ông bà già này bưng đống hàng đó lên chắc rụng xương mất, ha ha... - Bà cười khẩy, đập đập vào lòng bàn tay tôi.
Bà băng rất cẩn thận, như muốn trả ơn tôi vậy. Bà cầm tay tôi xoa xoa vết thương, nói lặng lẽ:
- Ông lão ấy...ổng có một đứa con trai...trưởng thành, thành đạt lắm....ổng luôn tự hào về đứa con mình.... rồi bỗng một ngày, xui xẻo thế nào con ổng lại đụng vào bọn giang hồ.... bị đánh không thương tiếc, ngất xỉu trên lề đường...người dân thấy thế mang vào bệnh viện...khi tỉnh lại thì...não bộ bị ảnh hưởng, thằng bé ko còn biết gì cả, ko còn nhớ ai cả...nó sống như một đứa con nít, một kẻ thiểu năng... - bà lão ngậm ngùi, mắt như muốn khóc.
- Rồi sao nữa bà?
- Từ đó ông lão sống một mình nuôi con, lại lấy chiếc xe đạp cũ ra chở hàng đi bán....lại phải dãi nắng dầm mưa nuôi đứa con 27 tuổi...nhiều lần trên đường ông ngã xe, lâu lâu cũng có vài người tới giúp, khi ấy trông ông vui vẻ vô cùng, nhưng thường ông toàn phải tự dựng xe đứng dậy một mình....Tuổi già rồi, tuổi 60 nhẽ ra là tuổi phải được con cháu phụng dưỡng, đằng này lại phải còng lưng đi trả nghiệp cho đời... - Bà thở dài, mắt đỏ lên nhưng không khóc, có lẽ tuổi già không muốn khóc.

Đề xuất Voz: Cô gái chạy ra khỏi lớp và biến mất
Quay lại truyện Ước gì.....
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Đạt hồ

Trả lời

5 tháng trước

truyện này được đăng ở đâu vậy ạ? mình muốn xem tiếp nội dung tiếp theo của truyện này