- Không, tớ sẽ không giúp cậu!
- Huy….
- Cậu nghe rồi đấy, tớ không hứng thú với trò này. Nó quá nguy hiểm!
- Nguy hiểm? Có gì nguy hiểm?
- Nó… - Thật sự tớ cũng không biết có gì nguy hiểm, chỉ là việc này không đúng với việc học sinh thường làm - …. Để bắt được một con bọ hung sẽ mất rất nhiều thời gian và công sức, có khi cậu đặt bẫy cả ngày cũng không dính được con nào, có lúc mấy ngày cũng không được con nào. Chưa kể để bắt bọ hung cậu phải tìm tới những khóm cây trong rừng, trên đồi, mà việc đi leo núi rất nguy hiểm, còn có bọ cạp, rắn rết ở đó nữa….
- Nào nào, cậu đang lo quá rồi đấy! Hãy nhìn vào mặt tích cực của nó, chúng ta sẽ đi leo núi, hiện đang mùa thu nên cảnh sẽ rất đẹp, tụi mình sẽ được tắm nắng và tớ sẽ có cái nhìn trực quan hơn về những hiện tượng hóa học, còn việc bắt bọ hung thì là việc mà hầu như đứa trẻ mục đồng nào cũng làm được, hồi nhỏ tụi mình vẫn hay bắt bọ ngựa, châu chấu ở những cánh đồng đấy thôi…
- Hồi nhỏ làm gì có chuyện cậu bắt châu chấu hay bọ ngựa chứ?
- Không có, nhưng trong sách có nói tuổi thơ của một đứa trẻ thường gắn liền với ruộng đồng, cánh diều và trò bắt châu chấu, cào cào này nọ… Và tớ biết sau sân nhà cậu có một đồng cỏ, và cậu rất thường bắt bọ ở đó.
- Vậy nên cậu mới nhờ tớ bắt giùm bọ hung?
- Phải, vì tớ chưa bắt bọ bao giờ cả.
- Nói cho cậu biết, con bọ hung không dễ thương như cậu nghĩ đâu.
- Tớ cũng không nghĩ nó dễ thương, tớ chỉ nghĩ nó có lợi cho trò thử nghiệm của tớ.
- Tớ vẫn không hiểu tại sao cậu nhất quyết làm cho được việc này, cậu muốn chứng tỏ điều gì? Cậu đúng, cô giáo sai à? Việc này là vô ích và không cần thiết với một học sinh lớp 8. Giả sử cậu đúng thì cậu sẽ được gì, có nói cũng chẳng ai tin cậu, chẳng ai tin một đứa nhóc lớp 8 cả, sao cậu không học hành bình thường và vui chơi như những đứa khác đi…
- Vì tớ là vậy. Tớ không cố chứng minh với ai cả, tớ chỉ muốn thỏa mãn trí tò mò. Và cậu cũng đừng bảo tớ phải trở thành người như thế nào, phải sống như thế nào…
- Nếu như để thỏa mãn trí tò mò mà cậu gặp nguy hiểm thì sao? Ai biết được trên cái chỗ rừng rú ấy sẽ có thứ gì tấn công cậu khi cậu đang cố bắt con bọ hung, rồi lỡ khi leo lên dốc ai biết được cậu có trượt chân té xuống vách núi hay không….
- Đó là lý do tớ cần cậu.
Câu nói ấy làm tôi chững lại trong giây lát.
- Dù gì tớ vẫn không giúp cậu đâu. - Tôi cương quyết.
- Chà, lần đầu tớ thấy cậu nghiêm túc vậy đấy.
- Nói thẳng ra là tớ không thích những lúc cậu kì quặc thế này. Tớ thích cậu suy nghĩ bình thường như một học sinh bình thường, tớ thích cậu vui chơi như những cô gái khác, tớ muốn thấy cậu cười nói tự nhiên bên cạnh những người bạn khác. Tớ muốn cậu quăng hết đống sách này đi! Nghe này, tớ không phải là người bạn duy nhất của cậu! - Tôi nhìn thẳng vào mắt Hân, cô ấy có vẻ sợ sệt.
- Không phải người bạn duy nhất của tớ? Cậu muốn tớ kết bạn mới, tốt thôi, nhưng sao nghe cứ như thể “cậu không phải là người bạn duy nhất của tôi. Đừng gặp nhau nữa” vậy?
- Không phải thế, nhưng đúng vậy đấy. Tớ bây giờ không thể thân thiết với cậu như trước kia nữa, hai đứa giờ học hai trường, và có khả năng lên cấp 3 sẽ không còn gặp nhau. Tớ đã có bạn mới, rất nhiều bạn mới, còn cậu thì sao? Tớ biết bên cạnh tớ cậu được là chính mình, nhưng nếu không có tớ bên cạnh? Cậu sẽ lại trốn vào một góc với đống sách của cậu à?
- Sao cậu nghĩ tớ không có bạn?
- Tớ có nhiều đứa bạn học trường cậu, và có nghe nhiều điều về cậu. Cậu biết không, cậu rất nổi đấy, một hot girl cô đơn, hay nhỉ? Cậu có rất nhiều người yêu mến, nhưng cậu chả yêu mến ai cả. Nhiều bạn nữ muốn làm quen với cậu, ừ thì có quen đấy, nhưng chả ai thân với cậu cả. Những bữa tiệc, buổi đi chơi, giao lưu với những đứa trường cậu, tất cả đều có mời cậu nhưng cậu tuyệt nhiên không bao giờ đến, và cậu không biết rằng tớ đều có mặt ở những buổi tiệc đó. - Tôi ngừng một lát - Đã đến lúc cậu phải xem tớ như một người bạn cũ và hòa nhập với những người khác rồi. - Nói ra câu này tôi thấy hơi xót xa.
Hân từ từ đóng cuốn sách trên tay, khẽ nhìn tôi rồi lại liếc xuống mặt bàn.
- Bạn cũ à? Cậu xem tớ như một người bạn cũ thôi sao? Là người bạn lâu lâu chỉ nên gặp một lần?
- Bạn nào cũng là bạn. Cậu có thể tìm tớ bất cứ lúc nào cậu muốn, nhưng đừng luôn tìm tớ mỗi khi cậu cần ai đó để nói chuyện.
Hân ngoắc đầu sang một bên, thừ người trong giây lát, vân vê lọn tóc và nhìn tôi.
- Hiểu rồi. Trở lại vấn đề, vậy tóm lại cậu sẽ không giúp tớ.
- Ừ. Từ trước tới nay tớ chưa bao giờ từ chối cậu, nhưng lần này thì không, tớ sẽ không giúp cậu.
Hân mỉm cười.
- Thật ra đây không phải lần đầu tiên cậu từ chối tớ đâu.
- ?
- Ba năm trước lúc ở trường khuyết tật tớ có nhờ cậu làm cho tớ con diều, nhưng cậu đã không làm, nhớ không?
- Cậu nhớ dai nhỉ? Vậy sau đó có ai làm diều cho cậu không?
- Không. Cậu không giúp thì tớ cũng chẳng nhờ ai làm diều cả. Và tớ cũng chưa bao giờ thả diều luôn.
- Xin lỗi nhé, tớ không thích diều cho lắm, và tớ cũng chẳng muốn làm diều cho ai cả.
- Thì tớ đâu có trách cậu.
- Dù gì tớ cũng quen với việc thấy cậu ngồi bên chồng sách rồi. Cậu mà thả diều chắc lạ lắm. – Hân cười, nhưng trông cô ấy có vẻ không vui. - Vậy cậu sẽ bỏ ý định đi bắt bọ hung chứ?
- Ừ biết rồi. Không có cậu tớ cũng đâu làm gì được.
- Xin lỗi vì làm cậu bỏ công nghiên cứu mấy ngày nay. Thôi tớ về trước đây. - Không hiểu sao tôi thấy không thoải mái khi ngồi cạnh Hân, dù mọi chuyện không có gì nhưng tôi cảm giác như vừa trải qua cuộc cãi nhau vậy. Và phần nào đó tôi thấy mình độc đoán khi cố áp đặt Hân sống theo mong muốn của mình, điều này thật khó chịu, nhưng tôi nghĩ nó sẽ tốt cho Hân. Mong là vậy.
Tôi đứng dậy, kéo ghế và bước đi.
- Huy! - Hân gọi với lại.
- ? - Tôi quay lại như chờ đợi. Hình như chính tôi cũng muốn nói thêm một điều gì đó.
- Tụi mình… vẫn là bạn tốt chứ? - Hân ngập ngừng.
- Dĩ nhiên rồi. Luôn là bạn tốt.
Tôi ra khỏi cửa, thở phào vì nói ra được câu đó. Nói thế chỉ để yên lòng hai đứa thôi, chứ tôi cũng không chắc tôi có xem Hân là bạn hay không. Từ lần đầu gặp Hân trong nhà để xe, từ khoảnh khắc thấy Hân chăm chú vào quyển sách, tôi biết mình đã có chút rung động nhất thời, và lâu lâu những rung động ấy lại nổi lên như muốn nhắc tôi rằng đừng bao giờ quên Hân là một phần tuổi thơ của mày. Và dù Hân có lập dị hay không, tôi vẫn sẽ yêu quý Hân như tôi đã từng yêu quý...
Đạt hồ
Trả lời5 tháng trước
truyện này được đăng ở đâu vậy ạ? mình muốn xem tiếp nội dung tiếp theo của truyện này