Chợt nghe tiếng Hân kêu:
-Huy, qua đây ngồi chờ đi, khi nào có bọ thì hẵng qua lấy. Tớ có đem bánh với nước này.
Tôi bật cười nhìn lại cái bụng mình, nó kêu ọt ọt nãy giờ, sáng đi vội quá có kịp ăn gì đâu, cũng may Hân có đem đồ ăn…
Tôi nhanh chóng leo qua bên kia. Khiếp, tận bên này vẫn nghe thoang thoảng mùi rượu, lên men 2 ngày nó nồng thế ư, mấy con bọ bám vào chắc say rượu ngã lăn ra luôn chứ cần gì keo dính.
-Cậu chưa ăn sáng đúng không? Tớ đem toàn bánh ngọt không thôi, ăn đỡ ha.-Hân vừa nói vừa bày đồ ăn ra.
-Cậu đem nhiều thế? Tính đi picnic luôn à?-Tôi cười và xé một bị bánh ra ăn.
-Tớ đem phòng khi cậu đuổi theo tớ đấy.
-Sao cậu biết tớ sẽ đuổi theo?
-Thì mỗi lần tớ gặp chuyện cậu đều đến bên cạnh tớ mà… Ăn thử cái này đi, ngon lắm đấy, ở nhà tớ toàn ăn sáng bằng bánh ngọt thôi…
Tôi nhấm nháp miếng bánh mà mắt cứ nhìn vào hư không, cũng chả để ý Hân nói gì nữa.
Đúng là mỗi lần biết Hân gặp chuyện, tôi đều chạy đi tìm…và luôn tìm thấy…chỉ vì tôi không muốn lạc mất thêm một ai nữa… Nhưng lỡ lúc nào đó…tôi không đi tìm Hân nữa thì sao…hoặc đi tìm nhưng lại không thấy…lúc ấy mọi chuyện sẽ thế nào…
-Huy! Cậu lại thẫn thờ nữa đấy hả?-Hân nói to làm tôi giật mình.
-Hả?! À, hình như thói quen rồi, hì…
-Cậu để tớ độc thoại mấy lần rồi đấy nhé, ghét!
-Ghét yêu dễ xương chưa kìa!-Tôi nựng má nhỏ.
-Ghét thật chứ ghét yêu gì!-Nhỏ gạt tay tôi ra.
-Thế có ghét con bọ hung đang bám vào cái tất đằng kia không?
-Ơ, dính bẫy rồi à! Sao tớ không để ý nhỉ? Này, qua bắt mau đi.-Hân ngạc nhiên.
-Cứ từ từ, tớ còn chưa ăn xong miếng bánh mà. Con bọ đó dính vào tất rồi, không chạy đâu mà vội.
Tôi liếc xuống đống bánh trong cặp, và như thấy một thứ gì đó thân quen.
-Cậu còn mang chip chip theo à?
-Ừ. Nhớ không, lần đầu gặp nhau cậu đã đưa bị kẹo này trước mặt tớ và hỏi “Ăn không?”, cũng từ đó mà tớ biết đến loại kẹo này, mỗi lần ăn tớ lại nhớ đến hai đứa mình ngày ấy…
-Cậu biết không, kẹo này là món ưa thích của tớ đấy. Lần đầu tớ ăn kẹo này là khi ăn cùng một cô bé, lúc ấy cô bé cứ bám mãi vào gian hàng tạp hóa, tớ kéo mấy lần không chịu đi, phải đến khi tớ mua bị kẹo này nó mới chịu buông tha gian hàng....-Tôi khẽ cười- …Thật là, mới đó mà đã lâu lắm rồi, vị kẹo đến giờ vẫn chẳng khác xưa là bao….Mà cậu nhé, lần đầu tớ mời cậu kẹo cậu lạnh lùng lắm nhé!
-Thì lúc ấy tớ có biết cậu là ai đâu, phải đề phòng chứ!
-Thôi, coi như kỉ niệm 6 năm chúng ta gặp nhau, đây, cậu một viên, tớ một viên, cụng…kẹo nào! Chúc cho mọi chuyện giữa 2 chúng ta sẽ luôn tốt đẹp!
-Ha ha, chúng ta nuốt kẹo ăn thề hả….
Tôi vui trong nụ cười giòn giã của Hân, thật sự mong là mối quan hệ giữa 2 đứa sẽ luôn tốt đẹp như vầy…Nhưng thật sự, mối quan hệ giữa hai đứa là gì nhỉ?...Tôi không chắc mình có xem nó là một tình bạn…
Được lát tôi trèo qua bên kia gỡ bẫy xuống, dính 2 con bọ hung. Cái tất này hiệu quả thật ư?
Tôi quay ra định khoe thì bất ngờ thấy Hân đã leo qua tảng đá giữa suối từ lúc nào.
-Này cậu làm gì vậy! Sao không ngồi yên bên đó đi!
-Không sao đâu, tảng đá này khô ran à, đứng vững lắm, với lại quanh đây có mỗi tảng đá này là có nắng, mà tớ phải tới chỗ nắng mới làm thí nghiệm được…
Tôi tặc lưỡi
-Được rồi, đứng yên đó đi tớ qua liền đây.
Tôi nhảy qua hòn đá giữa suối.
-Woa, cậu phi thân như ninja ấy.
-Cảm ơn, mấy lần vượt rào ăn trộm mới luyện được thế đấy. Bọ đây.
-Cậu ăn trộm gì thế?
-Đồ lót phụ nữ.
-Cậu khùng hả?! Biến thái quá đi!
Hân mở cặp lấy ra một lọ dung dịch và một ống nhỏ giọt. Cậu ấy làm từ từ và cẩn thận đến nỗi tưởng như cái ống sẽ vỡ ra nếu như cô ấy cầm mạnh tay hơn vậy.
-Cậu pha dung dịch khi nào thế?
-Ba ngày trước. Mong là nó có hiệu quả. Ô hai con bọ luôn này…
Hân gỡ một con ra thả bay đi, con còn lại giữ làm thí nghiệm. Con bọ đập cánh phạch phạch, Hân sợ con bọ nên bảo tôi giữ, tôi phì cười, nếu không có tôi thì Hân làm cách nào bắt được bọ khi còn không dám đụng đến nó.
Tôi giữ chặt con bọ, giữ luôn cả cánh của nó nữa. Hân cẩn thận nhỏ từng giọt dung dịch lên đôi cánh, và chăm chú quan sát. Mọi thứ dường như bất động trong vài giây.
Kì diệu thay, dưới ánh nắng mặt trời, đôi cánh từ màu xanh đen chuyển sang…..à, màu xanh đen.:confused:
Không có cái quái gì xảy ra cả! Hân nhíu mày
-Hay là chưa đủ liều lượng nhỉ?
Hân nhỏ thêm hai, ba giọt nữa. Vẫn không có gì xảy ra!
Chúng tôi quan sát thêm một phút nữa, mọi thứ vẫn như thế.
Thất bại!
Đề xuất Tiên Hiệp: Sổ Tay Thuật Sư
Đạt hồ
Trả lời5 tháng trước
truyện này được đăng ở đâu vậy ạ? mình muốn xem tiếp nội dung tiếp theo của truyện này