Logo
Trang chủ

Chương 82

Đọc to

Đi một chặp hai chúng tôi gặp một con suối, suối chảy giữa rừng, nước trong vắt có thể nhìn thấy một con đường đá cuội bên dưới. Những tia nắng ban mai len lỏi qua tán lá rọi xuống mặt nước làm những hòn đá ấy ánh lên một con đường vàng. Đá tràn hai bên bờ, chúng tôi cởi giày chân không giẫm lên đá cuội mà đi. Những hòn đá mát lạnh làm hai đứa thích thú, lâu lâu Hân hứng chí xăn quần lên lội ra giữa suối mà đi, trông cô ấy như Rapunzel lần đầu ra khỏi nhà vậy.

Nhỏ đá nước, nghịch nước, văng nước lên người tôi, tôi bực mình quát một tiếng, nhỏ xụ mặt lại như biết lỗi, rồi thôi không vọc nước nữa. Một lát nó lại tạt nước vào người tôi tiếp…. rồi cười ha ha và bỏ chạy…

Tôi khẽ cười, bấy lâu nay mới được thấy mọt sách hồn nhiên như vậy…Xem ra lần này đi với Hân cũng không uổng…

Hân nó chạy tít lên đằng trước, xăm soi mấy viên đá cuội. Tôi đứng nhìn xuống mặt nước, thả hồn theo tiếng róc rách gần đấy.

Tôi cũng xăn quần lên và lội xuống suối, nước tới bắp chân. Tôi thấy mình trong làn nước, lớn quá rồi, cao hơn rồi, hồi ấy tập bơi ở suối mình chỉ là thằng bé con tí tẹo… Con suối ấy cũng giống con suối này, cũng có nước trong vắt, cũng có đá cuội, cũng có lá vàng rơi lả lướt mặt sông, cũng có mình, nhưng lại không có….

-Huy! Lại xem này!-Tiếng Hân kêu làm tôi giật mình, như chợt tỉnh lại.

Hân nâng trên tay một hòn đá cuội to….một hòn đá hình trái tim!

Hình trái tim ư? Thật không tin nổi! :ops: Tạo hóa đã mài hòn đá này thành trái tim ư?! Tuy góc cạnh chưa tròn trịa lắm nhưng rõ ràng nó là một trái tim rất đẹp.

Làm sao Hân tìm thấy hòn đá này nhỉ?

-Đẹp đúng không? Mang về ha?

-Bỏ vô cặp mang về à?

-Ừ.

-Cái cặp này vốn nặng lắm rồi.

-Không sao đâu, gần tới rồi, vả lại lúc về mình đi xuống dốc, sẽ không tốn sức lắm đâu.

-Thôi được rồi, tớ ga-lăng tí vậy.

Hân bỏ vào cặp, vai tôi trễ xuống, hòn đá đẹp mà nặng quá.

-Có nặng lắm không?-Hân hỏi.

-Đừng coi thường tớ chứ, mấy lần đi chợ xách đồ cho mẹ tớ đã được rèn cơ bắp rồi.-Tôi gồng mình đứng thẳng và bước đi.

-Ha ha, ráng lên, tớ thích con trai mạnh mẽ lắm, cố mang về nhà đi rồi tớ thưởng cho.

-Thưởng gì?

-Để coi….một nụ hôn ha!

-Muốn hôn tôi nói đại đi, bày đặt thưởng….Xin lỗi chứ đây không phải dạng dễ dãi đâu nhé!:nosebleed:

-Trời, tự tin gớm! Ai bảo tớ muốn hôn…. Ê ê coi chừng té!....Tránh cái rễ cây ra….Có sao không… mang được không đó?

-Yên tâm, cái cặp này không làm tớ chết được đâu.

Hân đưa một tay ra sau đỡ cặp

-Nè, cậu nghĩ hòn đá có ý nghĩa gì không?

-Một hòn đá thì ý nghĩa gì?

-Chẳng hạn như một đôi nam nữ yêu nhau đã mài hòn đá thành trái tim và ném nó xuống đây để tượng trưng cho tình yêu của họ…

-Bình thường cậu logic lắm mà, sao giờ mộng tưởng dữ vậy.

-Chứ chẳng tớ nói đá mòn là do trong đá có những thành phần có thể bị hòa tan trong nước, nước chảy thì các phân tử nước trượt lên các phân tử tạo nên đá và hòa tan chúng rồi cuốn chúng theo dòng nước làm cho đá mòn, lực tác dụng ở đây chính là lực ma sát, cậu muốn tớ nói vậy à? Tớ là con gái mà, phải biết lãng mạn chứ!

-Tớ thấy mấy câu giải thích vô nghĩa vừa rồi cũng hay mà.

-Đấy, cậu còn nói nó vô nghĩa kìa!-Hân đánh vào vai tôi.

-Hì, dù là gì thì nó cũng sẽ là một vật trang trí đẹp trong nhà cậu.

-Tớ thích cậu nói nó là một kỉ niệm đẹp giữa 2 đứa mình hơn.

-…Ừ, thì kỉ niệm đẹp…

….

Chúng tôi men theo con suối đến chỗ bắt bọ, con suối bắt đầu rộng ra và sâu hơn, có vẻ chúng tôi đang đi đến đầu nguồn. Ở đây nhiều tảng đá lớn, có hòn trên bờ, có hòn chìm dưới nước. Những tảng đá dưới nước nhìn như đá ngầm, trơn trượt và đáng sợ.

Xung quanh hai hàng cây cao thẳng tắp. Suối ở đây chảy mạnh hơn, nếu không muốn nói là quá dữ. Từng đợt sóng trên cao đập liên tục hết hòn đá này đến hòn đá khác, nước đánh ầm ầm, phía xa xa đầu nguồn trông có vẻ còn dữ dội hơn thế này nữa. Con suối nhỏ yên ả vừa rồi đã dẫn tôi tới một con suối mẹ đầy hùng vĩ.

Trong khi đang ngơ ngác cảnh xung quanh tôi bỗng nghe râm ran tiếng bọ kêu từ vài khóm cây gần đó. Và Hân cũng nghe thấy.

-Bọ kìa, mình qua đó đi!-Hân hớn hở.

-Không, cậu ở đây, để mình tớ leo qua thôi.

-Tại sao? Tớ cũng muốn qua.

-Nguy hiểm lắm! Hỏi nhé: Cậu biết bơi không?

-Không.

-Vậy thì ngồi đây! Lỡ rớt xuống nước tớ không cứu được đâu. Tớ sẽ qua đặt bẫy và đem bọ hung trở về, ok?

-Nhưng…

-Không nhưng gì hết, đặt bẫy không cần đến 2 người, tớ không chiều cậu lần này đâu.

-Thôi được rồi, tớ chờ ở đây vậy. Cẩn thận đấy!

-Mà khoan….cậu phải chỉ tớ cách đặt bẫy.

-Uk nhỉ, đưa cặp đây.

Hân mở cặp lấy ra một thứ.

-Cái gì thế? Tất à?-Tôi ngạc nhiên.

-Ừ. Nhìn này, tớ đã nghiền chuối và dứa, những thứ bọ hung thích nhất, cùng với ít rượu và để lên men trong 2 ngày, thứ này sẽ hút bọ nhanh hơn những cái bẫy thông thường. Bây giờ cậu qua đó, treo cái bẫy lên một cành cây, lấy keo dính thoa xung quanh chiếc tất, rồi núp chờ bọ dính bẫy, vậy thôi.

-Ái chà, chiếc tất nồng nặc mùi rượu, cậu không định mang lại chiếc tất này đấy chứ?

-Cậu này! Để ý thứ gì đâu không! Tất nhiên là tớ phải bỏ nó đi rồi!

-Ok, đợi ở đây nhé.

Tôi cẩn thận leo qua từng tảng đá, mặt đá trơn trượt làm tôi lắm lúc thấp thỏm.

Loay hoay một hồi tôi cũng leo qua được bên kia. Tôi quay lại mỉm cười, Hân ngồi đằng xa cứ dán mắt vào tôi, thấy tôi lên được bờ nhỏ cũng giãn mày ra yên tâm.

Tôi làm theo những gì Hân dặn, phết keo dính quanh tất rồi treo lên cây, và ra sau một tảng đá chờ.

5p…10p trôi qua….vẫn chưa có con bọ nào dính bẫy, mặc dù tiếng bọ kêu vẫn râm ran xung quanh. Rốt cuộc cái bẫy kia có tác dụng không thế? Hay cái tất hôi quá nó không thèm mò tới?...

Đề xuất Tâm Linh: Pháp Y Voz
Quay lại truyện Ước gì.....
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Đạt hồ

Trả lời

5 tháng trước

truyện này được đăng ở đâu vậy ạ? mình muốn xem tiếp nội dung tiếp theo của truyện này