“Tài khoản quý khách không đủ để thực hiện…..”! Đm cái cuộc đời! Tôi buông thõng tuyệt vọng. Hay ăn quịt, bỏ chạy nhỉ. Không được, lỡ bị bắt lại thì tàn đời!
Tôi nhăn nhó ngồi lắc qua lắc lại, đạp chân vào mặt đất cho đỡ tức. Phải làm sao đây trời ạ!!! Mình vào cái quán cà phê quái quỷ đó làm gì không biết!!!
Tôi ngồi lì với tô phở gần nửa tiếng, vừa ăn chầm chậm vừa chống cằm suy nghĩ. Phải có cách nào thoát khỏi tình huống này chứ. Để xem, trong 36 kế Binh pháp tôn tử có kế nào giúp mình thoát khỏi cảnh này không nhỉ….
Đang suy nghĩ bỗng một cô gái đi ngang qua làm rơi tờ 20k xuống đất. Mắt tôi ngay lập tức sáng lên. Đúng số tiền tôi đang cần. Bộ não bắt đầu chạy hết công suất : Giờ phải làm gì đây? Coi như của trời ban hay đem trả lại? Mình đang thiếu tiền mà, phải lấy thôi! Không được, làm vậy là xấu xa, mình được học hành đàng hoàng sao lại làm chuyện xấu hổ vậy được. Nhưng giờ nếu không chộp tờ tiền đó thì làm sao trả tô phở, có thể mình bị bà chủ mắng té tát, có thể bị đánh không chừng, bị bắt ở lại rửa chén,…. Nhưng đó là tiền người ta, lỡ họ cũng đang cần số tiền đó thì sao? Ôi dào, chỉ 20k thôi mà, có bõ bẽn gì đâu, cần với mình chứ với người ta cũng chẳng quan trọng gì đâu? Nhưng lỡ, đó là 20k cuối cùng cô gái đó dành đi mua thuốc cho mẹ, rồi chỉ vì một tên ăn quịt như mình mà mẹ cô ấy phải bỏ mạng, cô ấy rơi vào cảnh mồ côi mẹ, vì quá đau khổ nên sa vào con đường tội lỗi, phải đi làm gái….. Không, không thể thế được, mình nghĩ vẩn vơ quá rồi, cô ấy chắc chẳng để ý tờ tiền ấy đầu, coi như cô ấy bố thí cho mình đi….Nhưng thế có khác nào mình là thằng ăn xin… Bao nhiêu năm học hành để trở thành thằng ăn xin ư… Lại ăn xin một cách lén lút nữa chứ….
Sau vài giây đắn đo tranh đấu với lương tâm, tôi thở dài ngao ngán rồi nhặt tờ tiền đứng dậy tới vỗ vào vai cô gái:
-Bạn ơi, làm rớt tiền nè!
Cô gái ngạc nhiên quay lại, nhìn tôi trân trân ra chiều khó hiểu, còn không để ý đến tờ tiền (Chắc thấy tôi đẹp trai quá nên mê mẩn):nosebleed:
-Bạn làm rơi tiền!-Tôi nhắc lại.
-Ồ, cảm ơn anh- Cô ấy mỉm cười thân thiện rồi cầm lấy tờ tiền.
Tôi lững thững bước lại bàn, lòng tiếc hùi hụi dù mới làm một việc đúng đắn.
Đường cùng rồi, tôi lặng lẽ ăn hết tô phở rồi tới chỗ bà chủ lựa lời xin khất:
-Bà ơi, con thiếu tiền….
-Ủa con trả rồi mà.
-Hả?!-Tôi ngạc nhiên- Con trả hồi nào?
-Ủa chứ chẳng phải bé Sương trả cho con rồi à.
-Bé Sương? Sương nào?
-Thì con Sương….. à thì ra…- Bà à lên một tiếng như hiểu ra điều gì đó-… hèn chi lúc nãy con bé cứ ngó con hoài… thế ra con bồn chồn đứng ngồi không yên là do thiếu tiền đó hả?
-Cái bạn tên Sương đó còn ở đây không bà?-Tôi dáo dác xung quanh, chợt nghĩ về cô gái làm rơi tiền lúc nãy.
-Nó đi rồi. Nãy nó bảo con là bạn nó nên trả tiền giùm. Lúc đó bà cũng thấy lạ, bạn bè sao không lại ngồi với nhau mà ngồi tít xa hỉ….-Bà mỉm cười rồi quay qua làm tiếp việc của mình.
Tôi nhíu mày, lòng vừa thầm cảm ơn vừa mang nợ.
-Bạn ấy có thường đến đây không bà?-Tôi hỏi.
-Có. Sương nó thường tới đây ủng hộ bà lắm, lâu lâu còn bán giúp bà nữa. Nếu con muốn gặp nó thì cứ thường xuyên ra đây, thể nào cũng thấy.
-Dạ, con còn phải trả bạn ấy 20 nghìn với cảm ơn bạn ấy nữa.
-Ha ha, tại con Sương nó cả nghĩ quá đó thôi, chứ bình thường bà vẫn hay cho mọi người thiếu nợ mà. Con thiếu tiền thì cứ nói với bà, bà không có ép bắt gì con đâu, đời người ai chả có lúc thiếu tiền.
-Lỡ con quịt luôn thì sao bà?
-Cũng không sao, bỏ 20 ngàn để biết nhân cách một con người, cái giá đó vẫn còn quá rẻ…
Tối đó về nhà xem lại những tấm ảnh của Nguyệt Anh, tôi càng hiểu được và khâm phục Nguyệt Anh biết bao nhiêu, những tấm ảnh đều mang một cái nhìn khác đi về cuộc sống, về mọi người, những cái nhìn toàn diện.
Hóa ra mọi chuyện không tệ như tôi tưởng, hóa ra có những người không thực dụng như tôi nghĩ. Không nên chỉ nhìn phiến diện một vài người rồi phán ai cũng vậy được.
Tôi tự nhủ: Lúc nào đó nhất định phải gặp lại cô gái tên Sương ấy….
“Tít”, tin nhắn của Mẫn:
-Sao bỏ về ngang xương zậy?
-Đau đầu nên về trước, tui vốn không thích những chỗ ồn ào mà. Xin lỗi vì đã không báo trước nha.-Tôi nhắn lại
……
Cả một đêm tôi nằm lăn qua lăn lại, trong đầu cứ lởn vởn hình ảnh Mẫn hôn cô gái kia, thật khủng khiếp. Bao nhiêu câu hỏi dày đặc trong đầu tôi, những hoài nghi mơ hồ và những suy đoán lung tung đến khó chịu. Dường như tôi đang bị ám ảnh bởi cái thực tại phũ phàng ấy.
Tôi không chấp nhận nó được. Tôi chưa bao giờ hình dung ra chuyện đó.
Tôi bức rức, tay đập vào thành giường, mắt trừng trừng vào trần nhà. Tôi bật dậy
Chuyện quái gì thế này? Tôi đang có cảm tình với một con les ư?!!!
Đề xuất Tiên Hiệp: Loạn Thế Thư
Đạt hồ
Trả lời5 tháng trước
truyện này được đăng ở đâu vậy ạ? mình muốn xem tiếp nội dung tiếp theo của truyện này