Thư!! Thư....!! - Nó vừa gọi vừa nhìn khắp con đường đang tấp nập xe cộ của phụ huynh và học sinh giờ tan trường, mong thấy chiếc váy trắng quen thuộc cùng mái tóc đuôi gà. Chạy ngược chiều những chiếc xe máy, nó thấp thoáng thấy phía xa cuối con phố chiếc cặp sách nhỏ quen quen đang đi khuất vào con hẻm nhỏ.
- Thư ơi!! ...Thư!! - Giọng nó khản đặc đi, tan ra trong tiếng xe cộ trên con đường giờ tan tầm.
- Đi cẩn thận kìa cháu!! - Nó nghe loáng thoáng bên tai những câu nói nhắc nhở của người đi đường!!
Không phải!! Nó nhận ra chiếc cặp nó nhìn khi nãy không phải của Thư. Vậy cô bé đâu? Nó nhìn quanh, trong lúc này đây các giác quan của nó đang căng ra, tưởng chừng chỉ 1 cm hình ảnh của Thư xuất hiện trong cái dòng người tấp nập này cũng sẽ bị nó thu vào tầm mắt. Nhưng nó vẫn không thấy cái bóng ấy đâu. Nó ức chế đến tuyệt vọng. Lúc này nó chỉ muốn nhìn thấy cô bé một lần nữa, tưởng như nếu không được nhìn thấy Thư lúc này thì mãi mãi nó sẽ mất cơ hội chạm vào làn da mềm mại, trắng hồng của Thư mỗi lúc cô bé sát gần nó.
- Biến cm mày ra cái thằng kia!! - Một gã cưỡi SH, khuôn mặt dữ tợn, đầu cạo trọc dằn giọng quát nó, nhìn gã chắc cũng chỉ hơn nó 1, 2 tuổi nhưng với kiểu đầu ấy khiến gã chẳng giống thanh niên chút nào trừ cái bản mặt non choẹt.
- Biến cái đ... gì!! - Nó đang muốn phát tiết vì không tìm thấy Thư, kể cả lúc này trước mặt nó có là cả băng mafia đi nữa nó cũng chửi chứ nói chi đến 1 gã!!
- Ơ cái đ...c...m cái thằng này muốn ăn đòn rồi!! - Gã nhảy xuống xe, dựng chân chống một cách nhanh gọn. Nó đã sẵn sàng lao vào gã, trong lúc này nó không thiết gì hết, nó muốn đánh nhau, nếu không đánh nhau với ai quả bom trong người nó sẽ phát nổ vì bị dồn nén mất...
- Em xin lỗi anh..!! - Tiếng con gái quen thuộc nhỏ nhẹ vang lên phía sau nó, một bàn tay nhỏ kéo áo nó ngược về. - Bạn em có chút truyện lên căng thẳng anh bỏ qua cho ạ!! - Mái tóc đuôi gà đã được buộc lại gọn ghẽ cúi thấp xuống xin lỗi gã.
- Xin cái đ...!! - Gã vừa nói vừa móc chiếc điện thoại đang phát nhạc trong túi ra!! - Alo...uh...uh anh đến ngay đợi chút!! - Nói đoạn hắn nhảy lên xe rồ ga phóng vào trong sân trường không quên để lại câu dọa nạt!! - Mày cứ nhớ đấy con ạ....!!
Chiếc vai trần trên cái váy trắng xìu xuống báo hiệu cái thở dài của Thư. Bàn tay cô bé vẫn còn ướt nước. Trên vạt váy trắng tinh đọng lại vài giọt máu tròn tròn nổi bật. Quay người lại phía nó, đôi mắt còn hoe hoe đỏ:
- Sao tự nh..iê..n.......!! - Cô bé không nói nổi cho hết câu, nó đang ôm siết lấy cô bé một cách mãnh liệt. Ôm bằng hết sức của một thằng con trai 18 tuổi. Nhấc bổng cả cái thân hình nhỏ bé trắng tinh như cây kem sữa của Thư lên dù cho bị xe tông thì lúc này đây nó cũng nhất quyết không bỏ ra.
Phải mất một lúc, sau khi nghe tiếng sặc của Thư nó mới giật mình buông cô bé ra.
- Muốn em ngạt chết sao!! - Thư ho sặc sụa, đôi mắt hoe đỏ nhìn nó sợ sệt.
- Sao tự dưng em chạy đi đâu thế hả!! - Nó nhìn cô bé, hai tay đang xoa hai cánh tay trần nhỏ nhỏ vì bị nó ôm!! - Tìm muốn hụt hơi!!
Thư nhìn nó, đôi mắt lại dưng dưng chực khóc, trong ánh mắt lộ rõ vẻ sợ sệt giống như con cún nhỏ vừa làm vỡ món đồ đắt tiền của chủ nhân. Nói thật, không phải vì đang lo cho Thư thì chắc lúc này nó chỉ muốn ôm chặt cô bé cái nữa quá. Nhìn cô bé cứ như một thiên thần nhỏ vậy. Có điều, nó rùng mình, cái bàn tay nhỏ nhỏ đó vừa mới khi nãy thôi, xém cắt đứt cổ con nhỏ xếp xòng trường nó rồi.
- Oa..oa.hư..hư...!! - Thư òa khóc, như một đứa con nít, hai tay đưa lên lau nước mắt nước mũi tèm nhem hết khuôn mặt, cái miệng méo xẹo đi, đôi mắt nhắm tịt không ngừng rơi lệ. Giữa cái con phố đông người, một con bé đeo cái cặp sách như trẻ con, mặc bộ váy ngắn hở vai trắng toát, đứng thẳng trên đôi giày búp bê hồng, mái tóc đuôi gà lắc nhẹ theo từng nhịp nấc đang òa khóc trước mặt một thằng thanh niên đỏ bừng mặt vì ánh mắt người đi đường. Nó cuống cuồng không biết làm thế nào với đứa con nít to đầu đang khóc một cách bù lu bù loa này.
- Ơ ơ... hây hây... Thư...!! Ní..nín nào!! Ơ..ơ... ai làm gì....em đâu!! Ơ....ơ... - Càng khóc to hơn khi nãy, cô bé đưa tay quẹt nước mắt nước mũi tèm nhem trên khuôn mặt không thèm để ý đến cái khăn tay nó đưa ra. Nhưng cũng vì thế mà nó nhận ra trước nay cô bé không make up như nó tưởng, nước da trắng và đôi môi đỏ mọng ấy hoàn toàn là tự nhiên.
Quay lưng với nó, lật đật bước đi, cả người cô bé rung lên theo những nhịp nấc. Nó kéo vội tay cô bé lại.
- Nín nào!! Nín đi Thư!! - Cô bé vẫn khóc!! - Nín!! - Nó quát lên vì bực mình.
Giật mình, cô bé ngừng khóc như vừa bị ấn vào công tắc tắt tiếng động. Nhìn nó với đôi mắt lem nhem toàn nước. Nó đang tự hỏi cái con nhỏ đứng trước mặt nó có thật là con nhỏ khi nãy làm người khác suýt chết không nữa.
- Oa.oaaaa.oaaaaaaa!! - Bất chợt Thư lại òa lên. "Thôi bỏ mịa rồi, khóc to hơn mới sợ" nó nghĩ thầm, để xem nào, trong phim lúc này người ta làm như nào nhờ. À à nhớ rồi....
Nó kéo tay Thư lách qua dòng người đi lại vội vã qua bên kia đường, vào cái quán nhỏ....
.
.
.
.
.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Em hàng xóm mới chuyển về cạnh nhà