Logo
Trang chủ
Chương 43

Chương 43

Đọc to

Căn phòng bệnh nhỏ hẹp dội lại tiếng cười của hai chị em, khiến nó như có cả một tiểu đội đang phá lên cười cái gã nhăn nhó trên giường. Nãy giờ nhìn D đi ra đi vô vài lần, tay ôm bụng mặt nhăn nhó, rõ là quặn hông vì không nhịn nổi. Táo thì cứ vô tư cười mỗi khi D thả mình đánh bịch trên giường bệnh.

- Há há… !! Ai bảo ăn linh tinh cho lắm vào !! Bình thường người ta nấu cho ăn thì chê ỏng chê eo đòi ra ngoài !! Giờ biết tác hại chưa ông tướng !! – Vừa nói vừa cười, tay chị giật quả táo mà D đang định bỏ vô mồm !! – Gọt !! Muốn chạy ra chạy vô tiếp sao !!

- Em tưởng anh vô Hải Phòng làm chi bị người ta đánh chớ !! Hóa ra đau bụng tiêu chảy, làm em sốt sắng kiếm xe đến !! – Đưa tay lau khóe nước mắt vì cười, trên mặt nó cố nhịn cười mà nói.

- Biến đi cho tao ngủ !! – Gã trùm chăn kín mặt không thèm trả lời nó !! – Tối chuẩn bị đi với tao !!

- Ê… ê ! Đi thôi nhóc, cho ổng ngủ !! Tối qua đến giờ ông ấy chưa ngủ đâu, chạy ra chạy vô suốt !! – Câu cuối cùng của Táo méo xệch đi vì cái bàn tay đưa lên miệng bịt lại tiếng cười, kéo tay nó ra khỏi phòng bệnh, hai chị em tiến về phía khu bệnh nhân…

- Sao ổng dễ gắt thế nhỉ ? – Tay cầm quả táo đỏ, hai chị em vừa đi vừa ăn.

- Ổng xí hổ đó mà !! Haha… !! – Hai tay bưng quả táo lên cắn – Chị ngồm ngoàm !! Chị em mình đi chơi quanh đây đã !! Tí tầm trưa mua ít hoa quả cho ông ấy ăn !! Bác sĩ bảo ăn cái đó cho dễ tiêu với mau khỏi !! Đi !! – Kéo tuột tay nó đi không thèm để ý đến miếng táo cắn dở văng cả ra khỏi mồm !! Hai chị em chạy lon ton theo những bậc thềm.

Hai chị em đi lang thang ra khu vực phía tòa nhà hội đồng. Căn nhà cũ kĩ cao lớn như tòa lâu đài trong những truyện cổ tích, chỉ có điều không có những tháp nhọn và hào nước mà thôi. Màu ve xanh cùng những hoa văn uốn lượn theo kiến trúc Pháp cho thấy nó đã có từ thời chiến tranh. Bước vào trong, hai cầu thang tròn kéo lên tầng hai lớn và đẹp y như trong truyện, chỉ có điều những tay vịn gỗ nâu đã xỉn màu và nhẵn bóng đi với thời gian. Những chùm đèn pha lê cao chót vót trên trần đen kịt đi, chỉ còn mũi của chúng lưu lại chút ánh sáng trong trẻo đặc trưng khiến nó liên tưởng đến những giọt nước đang chuẩn bị rơi.

- Bạn ơi mình đi nhờ với !! – Phía sau lưng nó vang lên tiếng nói. Nó quay lưng.

Phía sau nó là hai, ba người thanh niên mặc cùng một mẫu áo vàng in những hình bàn chân có ba sắc màu, dòng chữ nhỏ trên áo lấp ló khiến nó không đọc được. Nhưng đấy không phải là những gì nó quan tâm. Thứ đang hút hồn nó là cái người vừa phát ra giọng nói cơ. Một cô bé, cao chỉ ngang ngực nó, cơ thể cân đối với nụ cười như tỏa nắng, chiếc áo xanh tình nguyện duy nhất trong nhóm được sơ vin lại lộ ra vòng eo đang bị che đi bởi chiếc hộp trên tay, mái tóc ngang vai, đôi mắt híp lại cười với nó. Cái khuôn mặt bầu bầu tròn trĩnh và cái núm nhỏ mờ mờ trên má làm nụ cười đang khoe hàm răng trắng kia xúc duyên đổ đi không hết. Nhìn cô bé cúi cúi mặt, chiều cao khiến cô bé phải ngước mắt nhìn càng làm nó chết hình tại chỗ.

- Ơ cái thằng này !! – Kéo tay nó sang một bên trả cầu thang nó chợt tỉnh.

- À à… !! Đây !! – Nó đứng nép lại.

Cô bé cùng ba người bê những thùng carton sữa lên lầu hai, phía sau lưng in dòng chữ IGO.

- Chắc là có hội nghị hội thảo gì đó. Lên xem đi !! – Chị Táo kéo tuột tay nó lên lầu ba.

Trong hội trường không nhỏ cũng không đến nỗi quá lớn, rất nhiều người đang ngồi, những thanh niên mặc chiếc áo vàng ồng phục khi nãy thì đang tất bật với ngồn ngộn thứ, nào là bàn ghế, sắp xếp chỗ mọi người, bánh kẹo, hoa quả được bưng ra các bàn… Nó đảo mắt xung quanh tìm hình ảnh cô bé lúc nãy. Mặc kệ Táo kéo áo nó ra chiếc bàn nhỏ trước hội trường để đăng kí gì đó.

- Họ tên của bạn là gì ??? – Giọng nói từ bàn đăng kí phát ra, phải đến khi Táo vừa kéo tay nó vừa trả lời nó mới sực tỉnh.

- Chị là bệnh nhân ạ ? – Câu hỏi thứ hai. Đến giờ nó mới quay mặt xuống nhìn cái bóng áo xanh đang lúi húi viết.

- Ơ…ơ… bệnh gì ạ ??? – Nó ngơ ngác.

Tiếng cười vang lên từ cô nàng tay đang cầm trái táo bên cạnh, những người mặc áo vàng ở những bàn kế bên cũng không nhịn nổi cười mà phá lên. Một anh đeo kính, cao lớn phì cười nói với cái bóng vừa hỏi nó.

- Không đeo kính à Khánh ?? Đi hỏi con trai có ung thư vú không ??? – Những tràng cười tiếp tục nổ ra.

- Ơ …ơ chết !! – Cô bé nhìn nó, đôi mắt mở tròn, tay đưa che miệng đang cười ngượng nghịu !! – Em xin lỗi anh !! – Đưa tay gãi đầu cô bé lại tiếp tục với công việc của mình.

Vậy là cô bé này tên Khánh, chắc kém tuổi mình, nhìn bé xíu vậy mà đã đi làm tình nguyện rồi…

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Người con gái khiếm thính của em
BÌNH LUẬN