Ngồi ghế hàng đầu, nó quay lại đưa mắt nhìn khắp căn phòng. Căn phòng lúc này đa số là các bà, các cô. Người thì đậm chất nông dân với màu da xám nắng và những chiếc áo sờn chỉ. Người thì sang trọng trong những bộ váy màu mè ôm sát cơ thể. Thấp thoảng bóng dáng của những cô gái trẻ trung hoặc chỉ trạc tầm tuổi nó. Còn nó thì chả hơi đâu mà chăm chú như Táo đang chăm chú nghe người ta giảng về ba cái gì đó. Để tránh khỏi cái sự thật nó đang là một trong số vài người con trai hiếm hoi trong phòng, nó quay mặt ra cửa nhìn cái bóng áo màu xanh. Phía ngoài chiếc bàn khi nãy, nhóm thanh niên mặc áo vàng đang quây quanh một anh chàng đeo kính, mặc chiếc áo khoác gi-lê màu đen, chiếc áo len bên trong được xắn lên khiến nó liên tưởng đến những tay chia bài poker trong phim. Và sự thật thì trên tay anh chàng đang là những lá bài. Tò mò rời chỗ ngồi, nhẹ nhàng để không làm cái cô nàng ngồi cạnh đang chăm chú nghe để ý. Đứng phía sau lưng cô bé Khánh khi nãy, nó chẳng quan tâm chi đến mấy trò bói toán mà anh chàng đang khiến mọi người tròn mắt. Cái hút hồn nó là nụ cười của cô bé khi nãy cơ, nhìn duyên dáng đúng cái bản chất con gái Hà Nội mà giờ không biết tìm ở đâu, nó nhẹ nhàng, tươi trẻ nhưng vẫn đầy xúc cảm. Những người thanh niên áo vàng xung quanh thì vừa tiếp những người khách đã thư thớt dần một cách niềm nở, tay luôn tay ghi chép và đưa tài liệu cho khách, người xếp chỗ ngồi, người bê những thùng carton ra vào, nhưng cái chung là ai ai cũng cười rất tươi. Mỗi khi đi qua nhóm của cô bé đứng đều ngó vào nhìn rồi lại tiếp tục công việc.
- Ê Khánh !! Hôm nay anh Quang không đến rồi !! Chắc em phải hát một mình quá !! – Anh chàng đeo kính từ trong phòng nói với ra…
- Thôi chết rồi !! Em sợ lắm !! – Khuôn mặt cô bé mếu máo đôi chút…
Phía trên khán đài, cô bé đứng đó, cái dáng người nhỏ xíu, giọng hát trong và truyền cảm qua chiếc mic. Lúc này đây cặp kính trắng trên mắt khiến cô bé già dặn hơn trong chiếc áo xanh truyền thống. « Một cô bé Hà Nội » nó nghĩ thầm trong đầu…
Đứng sau lưng quan sát, từ những cử chỉ ngạc nhiên khi xem anh chàng áo khoác đen khi nãy đang làm ảo thuật trên sân khấu, những cử chỉ trêu đùa, chọc phá bạn bè đều có gì đó rất nữ tính và « Hà Nội » hiện hữu. Cái thứ mà bao người săn ảnh tìm lâu nay chắc hiện hữu cả ở đó.
- Ơ nhưng nó để quân bài vào ví từ lúc nào cơ !! – Mắt mở tròn, tay che miệng cô bé quay nói với một anh chàng gầy và cao dỏng bên cạnh. Tay không ngừng bóc những hộp sữa khi nãy phát cho khách còn dư.
- Thôi thôi… !! – Anh chàng đeo kính khi nãy lại xuất hiện, giờ chắc nó cũng hiểu anh ta là trưởng nhóm hay cái gì đó tương tự của nhóm thanh niên này !! – Mình mang sữa còn thừa ra sau đi phát cho những người ở viện.
- Ê nhóc !! – Táo đập vai nó !! – Chị đi mua hoa quả, đi không hay là…- Huých nhẹ tay nó, Táo nhướn mày nhìn về phía cô bé áo xanh. – Đi cùng họ qua chỗ người bệnh nằm mà xem !! Cơ mà cấm linh tinh không chị về chị mách Thư đấy !!
- Zét sờ !! – Nó chào kiểu quân ngũ tươi cười rồi quay chạy ra phía những người đang bóc sữa, đứng cạnh cô bé !! – Mình giúp một tay !! – Nó nói, giọng nhỏ có phần hơi ngại, dù sao nó cũng đâu có quen ai đâu !!
- Bóc thùng kia đi cho nhanh !! – Anh chàng trưởng nhóm nói với nó. Mọi người nhìn nó tươi cười !! – Đừng có uống vụng đấy nhá !! Em canh trừng thằng Trường cho anh !!
Trên tay là những thùng sữa nặng trĩu, đầy ắp. Nó cùng mọi người tiến về phía khu bệnh nhân. Bước theo những bậc thang lát đá cũ kĩ, trên những vách tường rêu xanh phủ cùng những giọt nước nhỏ tí tách liên tục, khu bệnh nhân này có lẽ còn xưa cũ hơn căn nhà hội trường khi nãy. Dấu ấn thời gian in đậm trên những cánh cửa, những tay cầu thang bằng đá nguyên khối, những thanh sắt cong ra bất ngờ từ những khe tường.
- Cho cô một hộp với !! – Người phụ nữ thấp lùn, khuôn mặt to bè nói với chúng nó !! – Khi nãy cô đi ăn cơm viện phát lên không lấy được hộp nào !!
- Đây ạ !! – Chìa hộp sữa nhỏ ra, Khánh đưa cho bà ta một hộp !!
- Cô lấy giùm người cạnh cô được không, người ta không ra đây được…
Mấy đứa quay ra nhìn nhau.
- Cô cứ yên tâm bọn cháu sang đấy phát đây ạ !! – Anh chàng đeo kính tươi cười.
- Thì cô lấy trước tí các cháu đỡ phải phát !!
- Thôi đây ạ !! – Khánh lên tiếng. – Sắp trưa rồi cô về nghỉ đi chúng cháu lên tầng phát luôn đây !!…
Bước lên tầng nơi bệnh nhân được điều trị, đập vào mắt nó là la liệt những người đang nằm trên giường xếp được nối đuôi nhau ở hành lang, một số người thậm chí trải chăn chiếu ngay ra ở khu cầu thang mà ngủ, những thứ đồ lỉnh kỉnh xung quanh cho thấy họ ăn ngủ ngay tại đó. Cái hành lang vốn đã nhỏ giờ chật hẹp hơn vì những người đang đổ đi nhận cơm bệnh viện phát.
- Bọn cháu đi phát sữa à !! – Một người phụ nữ gầy gò, khuôn mặt nhợt nhạt với hai gò má nhô cao nói với chúng nó.
- A vâng !! Nhưng chúng cháu phải phát lần lượt cơ cô ạ !! Bây giờ mà cháu phát cho cô thì mọi người đổ xô ra lấy mất !! – Anh trưởng nhóm nói.
- Ừ ừ… Cô ở tận phòng cuối sợ không đủ !! – Người phụ nữ giọng buồn buồn.
- Đủ mà cô !! Bọn cháu còn hai thùng đang bê lên ạ. Chốc cháu sẽ đến phòng cô mà !! – Cái nụ cười của Khánh cứ như chai C2 trong cái ngày hè oi bức, nó xoa dịu và che lấp đi cái bóng tẻ nhạt của người phụ nữ…
Nó bê chiếc thùng, cùng Khánh một vài chị và anh chàng đội trưởng thành một nhóm tách ra để đi phân phát. Chiếc thùng vơi dần đi nhanh hơn nó tưởng, cứ nghĩ như mọi người tính ban đầu một phòng có 8 người thì sẽ đủ thôi. Nhưng hỡi ôi, trong mỗi phòng bệnh đều có thêm vài chiếc giường xấp nho nhỏ, một vài phòng là những chiếc võng xanh đu đưa theo những tiếng kêu lạch cạch. Đó là chưa kể đến những người không có giường và nằm phía ngoài cầu thang, cũng may số sữa là khá nhiều lên nó thấy cũng tạm đủ mọi người.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Già Thiên (Dịch)